Chương 116: Thích là cái gì
Nhờ mẹ mà cái mông của Ogihara cũng không phải nở hoa, nhưng bị lên lớp một bài là không thể tránh được. Để trừng phạt, vợt tennis của Ogihara bị cha và hai anh trai tịch thu. Nhưng cả nhà đã đoàn tụ ở Nhật Bản, mặc dù Ogihara rất yêu quý vợt tennis của mình nhưng không có chút bất mãn nào.
“Mommy, mẹ và daddy có thể đến thật là tốt, con rất nhớ hai người, hơn nữa mommy đã tới nên các anh cũng không dám đánh mông con nữa.” Mang thương tích trên mặt về nhà, sự đau lòng và yêu thương của mẹ là có thể tưởng tượng được. Ở phòng bếp, Ogihara nỗ lực làm mẹ mình vui vẻ lên, nhân cơ hội mách tội anh trai.
“Nếu như không phải em không ngoan, làm sao anh lại đánh mông em được.” Hall tiến lên quay cái mông của em trai lại. . . Vỗ một cái, khi nhìn thấy vết bóng trúng trên mặt em trai thì sắc mặt trở nên cực kỳ không tốt.
Fujika ở phòng bếp nấu cơm, con nàng cũng ở bên cạnh. Ép buộc chồng nói cho nàng biết đứa con đã xảy ra chuyện gì, làm một người mẹ nàng muốn ở bên cạnh đứa con khi cậu cần nàng nhất. Áp chế sợ hãi và bất an dưới đáy lòng, khi đối mặt con trai Fujika vẫn để lộ ra nụ cười ôn nhu nhất.
“Anthony, Hall, các con sức lớn, không nên tùy tiện đánh Backy, nó không nghe lời thì các con hãy khuyên bảo em, Backy sẽ nghe mà.” Fujika nói rước lấy cái vỗ tay của con trai, Ogihara đối với chỗ dựa là mẹ thì cảm thấy đặc biệt cảm động, sau này cái mông nhỏ của cậu cũng không phải sợ hãi nữa rồi.
Anthony và Hall nhìn nhau cười, chuẩn bị thi hành hình phạt đối với cái người đang cười đến cực kì vui vẻ kia. Ogihara hét lên một tiếng trốn ra phía sau cha mình để tránh bàn tay đáng sợ kia, không ngờ lại bị cha kéo vào trong ngực, vò loạn mái tóc ngắn.
“Bảo bối Backy không ngoan của daddy, dám đi cắt tóc à?” Ken bất ôm con đặt lên bàn, làm bộ nghiêm khắc nói.
“Daddy, nóng lắm, chờ trời lạnh con lại để tóc dài.” Ogihara đảm bảo làm cha mình thoả mãn. Giờ khắc này, ở bên cạnh người thân, trong lòng Ogihara ngoại trừ hạnh phúc thì chỉ có hạnh phúc.
Đêm khuya, cả nhà Douglas đáng lẽ phải đang nghỉ ngơi, nhưng chỉ có Ogihara an tĩnh trầm ngủ, bốn người bên giường đã không còn tươi cười nữa, bọn họ chăm chú mà thương tâm nhìn cậu hô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt. Chỉ vào lúc Ogihara không thể thấy, cả nhà Douglas mới dám để lộ tình cảm ở nơi sâu nhất trong tim ra. Họ ở bên giường Ogihara cầu khẩn, cầu khẩn Thượng đế có thể buông tha bảo bối duy nhất của họ.
Seigaku thắng trong trận đấu với Shishiraku, thành công gia nhập tứ cường của giải Kanto. Trước trận đấu tiếp theo, nhóm đội tuyển tennis vừa huấn luyện vừa điều chỉnh. Ogihara bị “cấm thi đấu”, sau khi xin phép trường học thì ở nhà với cha mẹ.
Giống như ở Luân Đôn, khi Fujika không có việc gì thì thích nói chuyện phiếm với con trai, hai mẹ con có thể trò chuyện về mọi thứ. Tuổi của con trưởng và con thứ cách Backy quá xa, Backy lại không có bạn bè cùng tuổi, sợ tính cách con mình lập dị, Fujika luôn sắm vai người bạn của đứa con.
“Mommy, đừng lo lắng cho con được không, con không có việc gì đâu. Con đã sống ở thế giới được mười ba năm, còn có thể sống rất nhiều lần mười ba năm khác, cho nên, mẹ, tin tưởng con được chứ?” Vốn đang nói chuyện về phim ảnh, khi con nàng tự nhiên nói với nàng một câu như vậy, trong mắt Fujika liền hiện lên kinh hoảng, rồi con nàng ôm lấy nàng, “Mommy, con biết vì sao mẹ và daddy đột nhiên lại đến Nhật Bản. Mommy, con không muốn thấy mẹ và daddy thương tâm, nhất là mẹ. Nụ cười của mommy là nụ cười đẹp nhất mà con từng thấy. Mommy, đáp ứng con, đừng thương tâm nữa, được chứ?”
Đôi mắt Fujika không nhịn được đỏ lên, ôm lấy đứa con cực kì hiểu lòng người này, nàng nghẹn ngào nói: “Backy, con là bảo bối quan trọng nhất của mommy, nếu như Thượng đế muốn mang con đi, mommy biết làm sao bây giờ? Mommy sẽ chịu không nổi đâu.” Nàng cho rằng mình đã che giấu tốt, không ngờ lại bị con nhận ra.
“Mommy, mẹ biết không, con vốn không nên xuất hiện trên thế giới này, thế nhưng con lại tới, còn làm con của mommy. Thượng đế sẽ không trêu cợt chúng ta, cho nên con sẽ vẫn ở bên mommy, ở bên daddy, bên các anh. Mommy, tin tưởng con, tin tưởng con nhất định sẽ khỏe.” Ogihara không chắc chắn được một chút nào, thế nhưng cậu không thể nhìn mẹ mình, người mẹ cậu yêu nhất vì cậu mà hao tổn tinh thần.
“Backy, con đã đáp ứng mommy rồi đấy, sẽ không bỏ đi, sẽ luôn ở cùng mommy.” Mùi thơm trên người đứa con không thể ngăn được cuồn cuộn không ngừng tỏa ra, nàng không dám nghĩ, đến ngày tất cả hoa đều nở ra thì con trai của nàng sẽ có thay đổi gì. Điều duy nhất nàng rõ ràng là con trai của nàng càng ngày càng gầy, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
“Mommy, con đáp ứng mẹ, Backy tuyệt đối sẽ không nói dối mẹ.” Ở trong lòng mẹ, Ogihara cười trấn an mẹ.
“Ừ, mommy tin tưởng con.” Backy, con là ánh sáng của nhà Douglas, đừng để nhà Douglas phải chịu bóng tối bao phủ.
Sự thương cảm của hai mẹ con dần nguôi ngoai khi Fujika dừng khóc và nở nụ cười. Ogihara cuộn mình trên sô pha oán giận sự bá đạo của các anh trai. Fujika thì có chút yên tâm, tâm tính của đứa con vẫn giống như trước đây.
“Mommy, nhị ca có nhiều bạn gái như vậy, đại ca lại không có một người bạn gái con, con nghĩ hai anh ấy nên trung hoà một chút.” Ogihara nghĩ đến một chuyện của mấy ngày vừa rồi, lo lắng nghĩ mình có nên hỏi ý kiến mẹ một chút.
“Tính cách của Anthony giống daddy con, nhị ca con và con thì mẹ không biết nên nói là giống ai nữa. Trước đây mommy còn lo lắng Hall sẽ gây chuyện bên ngoài, còn đùa với daddy con, mong là đừng có ai tự nhiên xuất hiện mang con của nó đến.” Thấy vẻ mặt phiền não của con trai, Fujika hỏi, “Backy, con có bạn gái phải không?” Tuy là hỏi như vậy nhưng Fujika đã có hơi lo lắng, nếu thực sự như vậy thì ba người kia sẽ lập tức mang con nàng rời khỏi Nhật bản.
“Mommy, con mới mười ba tuổi, sao lại có bạn gái được.” Thấy mẹ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, Ogihara không hiểu, “Mommy, mẹ không thích con có bạn gái sao?” Tuy không có, thế nhưng. . . hôn môi người khác có tính là không ngoan không?
“Không phải mommy không thích, mà là, nếu như con có bạn gái thì daddy và các anh con sẽ không vui, dù sao con cũng còn nhỏ.” Thấy thần sắc đứa con kì dị, Fujika ngồi đến bên cạnh cậu hỏi, “Nói cho mommy, cái gì làm con thấy phức tạp?”
“Mommy, nói cho con biết làm thế nào để biết mình có thích người khác không đi.” Ogihara nghĩ cậu nên rõ ràng một việc.
Fujika lắc đầu cười hai tiếng, Backy của nàng đã tới thời kì phiền não vì tình cảm rồi, thật mong mấy người kia có thể lãnh tĩnh một chút.
“Mommy rất yêu daddy con, khi ông ấy không ở nhà mẹ sẽ rất nhớ ông ấy, khi ông ấy mệt mỏi thì mẹ thấy đau lòng, lúc ông ấy vui vẻ mẹ cũng thấy hạnh phúc. Mommy và daddy con ở cùng nhau nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa từng cãi nhau, mặc dù thỉnh thoảng cũng có lúc tức giận nhưng rất ít. Có rất nhiều phụ nữ theo đuổi daddy con, kể cả là khi các con đã ra đời. Nếu như daddy con cười nói với người phụ nữ khác, mommy sẽ rất khó chịu, khi trong mắt ông ấy chỉ có mommy, mommy sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.” Fujika nói xong, thấy đứa con lại càng không nghĩ thông suốt, vùng xung quanh lông mày trái lại còn nhíu chặt hơn.
“Mommy, khi mẹ và daddy với các anh không ở nhà, con sẽ rất nhớ mọi người. Khi daddy và các anh mệt mỏi con sẽ rất yêu thương. Mọi người vui vẻ, con cũng vui vẻ, mọi người khổ sở con cũng sẽ khổ sở, nếu như mọi người tốt với đứa trẻ khác mà không tốt với con thì con sẽ rất tức giận, sẽ thương tâm. Con mong muốn mình vĩnh viễn là Backy mà mọi người yêu nhất.” Ogihara càng phân tích thì đầu càng loạn, cuối cùng thì tổng kết: “Con thích daddy, mommy và các anh.” (Bó chiếu!!!)
“Backy, chúng ta là người nhà của con, đương nhiên là con sẽ thích, nhưng người nhà và vợ là khác nhau.” Fujika cảm thấy vừa buồn vừa vui, “Backy, chuyện này với con mà nói còn quá sớm, chờ con trưởng thành tự nhiên con sẽ hiểu.”
“Không hiểu.” Ogihara lắc đầu, cảm thấy mình hồ đồ rồi. Cậu sống gần ba mươi năm mà vẫn không biết nó có gì khác nhau. Rơi vào trầm tư, cậu lẩm bẩm, “Mình ở Anh, Ryoma ở Mỹ, mình không đặc biệt nhớ cậu ấy. . . Bởi vì hàng năm hai bọn mình đều sẽ gặp nhau; về Luân Đôn, cách xa Tezuka bọn họ như vậy mình cũng không thấy nhớ. . . bởi vì họ là bạn bè, cho dù ở rất xa thì cũng là bạn bè. . . Bọn họ sinh bệnh, bị thương mình sẽ lo lắng, sẽ khó chịu. . . Nhưng họ là bạn bè, rất bình thường mà. . . với người khác? . . . Tất cả mọi người đều có quyền kết giao bạn bè. . . Hình như cũng không có cảm giác gì khác mà. . . Nói như vậy mình không thích bọn họ, vậy vì sao. . . có thể nhận nụ hôn của họ chứ?”
Tiếng thở nhẹ bên tai làm Ogihara lấy lại tinh thần, mommy bị làm sao vậy? Sờ sờ mặt mình, lại nhìn nhìn, cậu vừa nói gì đó? Ogihara nghĩ sao cũng không ra.
“Backy, con đã hôn môi người khác?” Fujika cảm thấy thật choáng váng.
“A!” Ogihara vô ý thức che miệng lại, không phải vừa rồi cậu đã nói ra đấy chứ. Giống như trẻ nhỏ làm sai, Ogihara cúi đầu đợi mẹ dạy bảo.
“Có thể nói cho mommy là ai không?” Fujika hít sâu mấy hơi để mình bình tĩnh lại, tốt, may mà mấy vị kia không ở nhà.
“Tezuka. . . Keigo. . . với Ryoma, ” thấy hơi thở của mẹ không hề thay đổi, Ogihara ngẩng đầu, có chút vô thố vò vò tóc, “Shusuke nói với con anh ấy thích con. . . Mommy. . . Con cũng không biết nên làm gì bây giờ. Con vốn cho rằng mình sẽ thấy ghét, dù sao Mohammed khi đó. . . thế nhưng. . . con không thể ghét được. . .”
Fujika và con trai đều vô thố như nhau, chuyện nàng lo lắng nhất đã xảy ra rồi.