[Hoàng Tử Tennis Đồng Nhân] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 119: Chương 119




Chương 117: Nụ hôn của anh trai

Nằm ở trên giường, Ogihara không hề buồn ngủ, các anh đang ở thư phòng bàn việc với daddy, mommy đã đi nghỉ ngơi rồi. Hôm nay hàn huyên với mẹ cả ngày, trọng tâm là về chuyện “Thích” này. Đối với việc hôn môi mấy người kia, phản ứng của mommy là ngoài dự liệu của cậu. Cậu vốn đã cho rằng mẹ sẽ trách cứ mình, dù sao cậu còn nhỏ, dù sao cậu cũng đã hôn môi con trai, lại còn. . . không chỉ là một người.

“Backy, mommy nghĩ họ cũng không bắt con phải đưa ra câu trả lời ngay đâu. Con đã không biết mình có tình cảm gì với bọn họ, vậy tạm thời coi họ là những người bạn thân nhất đi. Chờ con trưởng thành, chờ con nhận ra ý nghĩa của họ đối với con rồi thì hãy suy nghĩ lại chuyện này. Nhưng mà, mommy cho rằng con không nên có hành động quá thân mật với họ. Nếu như sau này không thể thích họ, hoặc chỉ thích một người trong đó, vậy hành động của con bây giờ sẽ cho họ nhiều hy vọng, sau này cũng sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho họ. Điều này đối với con và họ cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa con quá nhỏ, không nên tiếp xúc quá sớm với những hành động thân mật như vậy.”

Đây là ý kiến mẹ cho cậu, cậu thấy cực kì hợp lý, có lẽ là thái độ của mình đã làm họ hiểu lẩm, mà chính sự thản nhiên của mình cũng làm họ càng ngày càng. . . lấn tới. . . Quả nhiên cậu đã sống uổng phí một đời rồi, đến chuyện này cũng không xử lý được. . . Chỉ là, vì sao mommy không hề kinh ngạc gì về việc mình hôn con trai chứ? Lẽ nào mommy cũng cho rằng sau này cậu cũng sẽ ở bên cạnh một người con trai sao? Nghĩ tới đây, Ogihara bất mãn hừ hai tiếng.

“Ai chọc Baby của chúng ta không vui thế?” Vừa đi vào, Hall chợt nghe thấy tiếng hừ bất mãn của em trai, hiếu kỳ cúi trước mặt câu hỏi.

“Anh!” Hai tay Ogihara vỗ mạnh lên mặt anh trai, “Anh tịch thu vợt tennis của em!”

“Em còn dám nói!” Nghiêm khắc cắn lên cái mũi nhỏ của em trai một cái, Hall sờ lên vết thương trên mặt em trai, “Không chỉ dám lén giấu anh đi thi đấu, còn để mình bị thương. Nếu không có mẹ ngăn cản thì nhị ca đã cho người kia một trận rồi. Dám làm em bị thương.”

“Cũng là lỗi của anh!” Ogihara cắn ngược trở lại, “Tezuka không ở nhà, rất nhiều người đều cho rằng Seigaku sẽ thất bại, em sợ làm mọi người nổi giận. Nếu như em nói với các anh em muốn tham gia trận đấu, chắc chắn các anh sẽ không đồng ý.” Không phải Ogihara không thấy gió bão đã tụ đầy trong mắt anh trai những vẫn không sợ chết đổ lỗi cho người khác.

“Hử?! Là lỗi của anh?” Hall đưa tay đặt ở bên thắt lưng em trai, không có ý tốt cúi đầu.

“Đúng, là lỗi của anh!” Không chỉ mạnh miệng, còn vò loạn mái tóc đầy nam tính của anh trai, biểu hiện ra là “anh làm em không có cách nào hết”.

“Tốt.” Hall tà tà cười, ngón tay bắt đầu lộn xộn, người trên giường giống như cá nổi trên mặt nước liều mạng giãy dụa, miệng kêu, “A, nhị ca lại bắt nạt em. . . Đại ca cứu mạng. . . A. . . Ha ha ha ha. . . Đừng đùa, đừng đùa nữa. . . Mommy cứu con. . . A!”

Ogihara vừa muốn chạy trốn nhị ca, vừa muốn chui vào lòng đại ca, vì cười to mà gương mặt trở nên hơi hồng hồng, làm cậu trông có vẻ khỏe mạnh hơn rất nhiều. Hall không hề nương tay chọc lét em trai, “Xem em còn dám không nghe lời không”. Xoay người cậu lại, Hall ôm người sắp tức giận vì cười nhiều quá nên khàn giọng vào lòng, vỗ hai cái tượng trưng vào hai cái mông nhỏ cũng không nhiều thịt lắm, “Còn dám không nghe lời không?”

“Không dám nữa, không dám nữa, nhị ca tha mạng. . . Ha ha. . . Phù phù. . . Ư. . . Nhị ca thật quá đáng. . . Anh biết rõ em sợ nhột nhất. . .” Oán giận nhìn về phía đại ca, Ogihara mắt đong đầy nước nói, “Đại ca cũng quá đáng, thấy chết mà không cứu.”

“Đến, Baby.” Anthony vươn hai tay, Ogihara trượt từ người nhị ca xuống tới dán vào lòng đại ca, xoa xoa nước mắt và nước bọt của mình trên áo ngủ của anh.

“Baby, em nên biết vì sao bọn anh không cho em tham gia trận đấu, chờ em qua thời kì này thì muốn làm gì anh cũng không phản đối.” Hôn hai mắt ướt át của em trai, nụ hôn của Anthony từ từ trượt xuống phía dưới, “Baby, không được tùy hứng nữa, biết không?”

“Đã biết, ” Ogihara cười “Hì hì”, dựa vào vai anh hỏi, “Anh, anh nói xem, nụ hôn giữa tình nhân và người thân có giống nhau không?”

“Đương nhiên không giống.” Hall trả lời thay, anh xoay mặt em trai lại nghiêm túc hỏi, “Sao tự nhiên Baby lại hỏi chuyện này?” Sắc mặt của Hall và Anthony lập tức thay đổi.

“Bởi vì tự nhiên nghĩ đến nhị ca có nhiều bạn gái như vậy, thật hiếu kỳ liệu nhị ca có nhầm lẫn bạn bè với người yêu không. Hôm nay xem TV, là về bạn bè và người yêu, em có chút tò mò.” Đánh chết Ogihara cậu cũng không dám nói chuyện mình bị hôn với các anh.

Anthony và Hall nhìn em trai hồi lâu, không phát hiện cậu có gì lạ thì mới yên lòng. “Anh sẽ hôn em một cái em sẽ biết được người thân hôn là như thế nào, nhưng mà em còn nhỏ, anh không muốn em thể nghiệm nụ hôn của người yêu quá sớm!” Tốt nhất là không nên có người yêu, những lời này Hall chỉ nói trong lòng.

“Anh đã từng hôn em rồi.” Nụ hôn đầu tiên của cậu đã bị anh lấy mất rồi còn gì.

“Cái đó không tính.” Hall kéo em trai qua, “Lúc đó anh chỉ chạm nhẹ em một chút, không tính là hôn.” Nói xong, Hall liền phủ lên đôi môi cậu.

. . . . Rời khỏi đôi môi em trai, Hall cười hỏi: “Biết anh hôn thì có cảm giác gì chưa?” Hai mắt Hall rất bình tĩnh, không một chút gợn sóng nào.

Ogihara thở phì phò, lau lau nước bọt không biết là của ai, “Anh, anh toàn làm nước bọt dính ngoài miệng em thôi, thật mất vệ sinh.” Chuyển mình, nằm lên lưng đại ca, Ogihara nói, “Em biết rồi.” Nói xong, đầu của cậu bị nâng lên.

“Đại ca thì sao? Baby không muốn biết?” Anthony cúi đầu.

———————-

“Tezuka, tôi biết mình không nên tự ý quyết định, tôi đã bị các anh tôi mắng hai ngày rồi, anh cũng đừng mắng tôi nữa. . . Sẽ không. . . Tuyệt đối sẽ không tự quyết định nữa. . . Vâng vâng. . . nhất định sẽ thương lượng với anh. . . anh tha tôi đi. . . Vợt tennis của tôi cũng mất, muốn đánh cũng không đánh được. . . A. . . Anh đừng trở về, tôi đáp ứng anh không làm ẩu là được. . .” Ogihara vừa xin lỗi Tezuka vừa nghĩ xem là ai bán đứng cậu.

“Itsuki-chan, chụp ảnh của em rồi gửi cho tôi, tôi muốn xem mặt em.” Ở bên Đức cách xa nghìn dặm, khi nhận được tin tức Tezuka liền lập tức gọi điện thoại cho Ogihara. Anh không ngờ mình mới vừa đi Ogihara đã làm liều rồi.

“Rốt cuộc là ai bán đứng mình chứ.” Ogihara tức giận bất bình không cam lòng chụp ảnh rồi gửi Tezuka, không lâu sau khi đối phương nhận được thì trong điện thoại liền vang lên giọng nói lạnh đi cả mười độ, “Itsuki-chan, khi tôi đi em đã đáp ứng tôi thế nào?” Ogihara cảm thấy có khí lạnh truyền trong điện thoại ra.

“Tezuka. . . bên Đức thế nào? Hoàn cảnh có tốt không? Khi nào có thời gian tôi sẽ đi thăm anh, anh bắt đầu luyện tập phục hồi rồi sao?” Ogihara nỗ lực chuyển trọng tâm câu chuyện, nghe đối phương không trả lời thì khẽ khàng nói, “Tezuka, bọn họ nghĩ anh đi thì nhất định Seigaku sẽ thất bại. . . Tôi muốn để bọn họ biết, cho dù anh ở đâu thì cũng luôn bên cạnh Seigaku, Seigaku sẽ thắng.”

“Itsuki-chan. . .” Điện thoại vang lên tiếng thở thật dài, tiếp theo là một trận trầm mặc, ngay khi Ogihara tưởng rằng Tezuka còn định dạy bảo cậu thì trong điện thoại truyền ra một câu, “Tôi rất nhớ em.” Mặt Ogihara không chịu thua kém liền nóng lên.

“A. . . Chuyện này. . . Anh hãy trị liệu thật tốt, tranh thủ có thể sớm trở về một chút, tất cả mọi người rất nhớ anh.” Ogihara tuyệt không thể ứng phó được với lời nói trực tiếp như vậy.

“Tôi biết mà.” Người ở đầu dây bên kia vẫn luôn kiên định như vậy.

Hai người lại hàn huyên một lúc rồi Ogihara mới cúp điện thoại. Sờ sờ mặt, bất mãn nhìn điện thoại ── cậu yếu ớt đến vậy sao ── cửa sổ sát đất chiếu ra gương mặt một người mà chỉ qua mấy tháng đã có thay đổi rất lớn. Gương mặt vốn rất giống mẹ dần dần trở nên không biết giống ai nữa, nhìn qua thì vẫn là cậu, nhưng nhìn kĩ thì có thể nhận ra dáng vẻ của cậu có sự thay đổi, giống. . . một bức tranh. Không thể nói rõ là vì sao, Ogihara luôn nhớ tới bức tranh đó, cậu nghĩ mình đã quên cái gì, nhưng nghĩ mấy ngày cũng không ra.

“Rốt cuộc là cái gì chứ?” Nhìn ngoài cửa sổ, Ogihara tự hỏi, trong mộng. . . hình như cậu thấy một biển hoa thật lớn. . . Hoa màu trắng, có viền vàng. . . đầy khắp núi đồi. . .

Trước mắt đột nhiên tối sầm, ngay khi Ogihara hoảng hốt thì lại khôi phục bình thường, vỗ vỗ lên đôi mắt, cảm thấy chính mình bên trong thủy tinh có chút trong suốt. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.