[Hoàng Tử Tennis Đồng Nhân] Không Muốn Làm Hoàng Tử

Chương 89: Chương 89




Chương 87: Ngấm ngầm phát sốt

“Bộp!”

“Game won by Ogihara, 6: 3 ”

Lau mồ hôi, Ogihara đi tới đối diện, cười nói, “Ryoma, cậu tắm cho Karupin nha.”

“Backy, vì sao không tháo Power Ankle dưới chân?” Ryoma hơi mất hứng, không phải vì thua mà vì đối phương lại chỉ tháo Power Ankle trên tay.

Đi tới trước mặt Ryoma, Ogihara nhỏ giọng nói: “Ryoma, tớ cũng không muốn đánh lâu rồi lại ngủ lâu như vậy, buổi tối tớ còn muốn cùng đội trưởng luyện tập mà. Được rồi, có muốn tớ giúp cậu tập luyện không?”

“. . . Đương nhiên.” Sắc mặt Ryoma dịu xuống một chút, nghe được đề nghị của Ogihara, trong mắt cậu hiện lên mừng rỡ.

“Itsuki-chan, thế nào rồi? Mệt à?” Ra khỏi sân bóng, Fuji lập tức cầm lấy túi tennis của Ogihara.

“Không mệt.” Nhận lấy khăn mặt Yukimura đưa tới, Ogihara nói, “Seiichi, buổi tối đến chỗ tôi ăn cơm đi.”

“Không cần, Itsuki-chan, giờ tôi phải về bệnh viện.” Anh biết nếu mình đến nhất định Ogihara sẽ lại phải đưa anh về.

“Yukimura, đi thôi, tôi đưa cậu về.” Atobe mở miệng.

“Seiichi, đến đi mà.” Ogihara yêu cầu.

“A, Ogihara. . . Tôi cũng muốn đi.” Mỗ vị mèo con vừa mới lấy lại tinh thần sau trận đấu vừa nghe thấy có ăn thì kêu to lên.

“Được, hôm nay tất cả mọi người đến chỗ tôi ăn cơm đi, đồ ăn Trung Quốc tôi làm rất được đó.” Ogihara mời tất cả những người khác, sau đó lại nhìn về phía Yukimura, “Seiichi, tôi làm canh thịt bò anh thích uống nhất được không?”

“Ừ, Itsuki-chan, vậy phiền phức cậu rồi.” Yêu cầu của cậu, anh rất khó cự tuyệt.

“Vậy quyết định rồi, buổi tối mọi người đến chỗ tôi ăn.” Ogihara cực kì vui vẻ nói, lập tức đổi lấy tiếng kêu hưng phấn của hai người, một người là Kikumaru, một người Momoshiro vừa mới hồi phục tinh thần.

… . .

… … . .

Phòng khách một trận ồn ào, bởi vì bàn phòng ăn không đủ lớn, một đám người đều chuyển hết ra phòng khách. Trên bàn trà bày đủ các món ăn Trung Quốc, trên sô pha, sàn nhà bằng gỗ, mọi người vừa ăn vừa cười đùa ầm ĩ vui vẻ.

Tezuka, Yukimura, Fuji và Atobe ngồi trên sô pha, vừa ăn vừa nói chuyện về tennis, Ryoma thì ngồi trên sàn nhà tranh ăn với Momoshiro và Kikumaru. Ogihara ăn một ngụm thức ăn rồi lại chạy đến phòng bếp nhìn nồi canh, còn không thì cầm cameras chụp ảnh cho mọi người.

“Đến đến, canh thịt bò Tây Hồ, mọi người nếm thử nào.” Bưng lên món canh cuối cùng, Ogihara thật vui khi nghe được tiếng hoan hô. Không cần cậu ra tay, tất cả mọi người đều cực kì tự giác tự lấy canh cho mình, mà bát cậu lại có người khác chủ động rót đầy canh.

“Shusuke, cảm ơn.” Nói tiếng cảm ơn, Ogihara thoả mãn uống một ngụm canh đã lâu mình không làm, “A, vị thật ngon.” Nhịn không được khoe khoang một phen.

“Ogihara, đồ ăn cậu làm ngon thật, sau này tôi còn muốn ăn nữa.” Mỗ vị mèo con thèm nhỏ dãi nhìn Ogihara.

“Được, sau này chỉ cần tôi có thời gian, tất cả mọi người đều có thể đến chỗ tôi ăn, vừa lúc để chỗ này náo nhiệt một chút.” Câu trả lời của Ogihara làm Kikumaru nhào tới trên người cậu “Meo meo meo meo” kêu vài tiếng.

“Backy, sắp sinh nhật cậu rồi nhỉ.” Nuốt xuống một miệng đầy thức ăn, Ryoma nghĩ tới sinh nhật của Ogihara, “Tớ nhớ hình như là ngày 18 tháng 6.” Ryoma vừa mới dứt lời, phòng khách bỗng trở nên yên lặng.

“18 tháng 6, không phải là cuối tuần sao? Còn có ba ngày.” Momoshiro lập tức tính tính.

“Sinh nhật của Itsuki-chan. . . Chúng ta nhất định phải chúc mừng thật tốt chứ nhỉ.” Yukimura nhìn về phía Tezuka, vẻ mặt chờ đợi.

“Đương nhiên. 18 tháng 6, tại du thuyền tư nhân của nhà Atobe chúng ta sẽ chúc mừng sinh nhật Ogihara. Yukimura, nếu như thuận tiện thì bảo các thành viên đội cậu cũng đến đây đi.” Atobe lập tức lên tiếng.

“Không cần phiền phức thế, mọi người tổ chức ở chỗ tôi là được rồi.” Ogihara không muốn tổ chức sinh nhật của mình quá long trọng, thế nhưng. . .

Atobe: “Tezuka, cuối tuần Seigaku không tập luyện chứ?”

Tezuka: “Buổi chiều không tập luyện.”

Atobe: “Được, 4 giờ chiều tôi sẽ cho xe đến Seigaku đón các cậu, Yukimura, cậu thì sao?”

Yukimura: “Được, tôi sẽ dẫn mọi người đúng 4 giờ đến chờ ở cửa Seigaku.”

Fuji: “Chỉ có ba ngày, chúng ta phải chuẩn bị tốt một chút.”

Oishi: “Ogihara ở đây một mình, chúng ta phải tổ chức sinh nhật cậu ấy náo nhiệt một chút, để cậu ấy có một buổi sinh nhật thật vui vẻ. Tezuka, cậu xem có thể làm thế này không. #! %¥… ##¥% ”

Thế nhưng. . . Hoàn toàn không ai để ý tới ý kiến của Ogihara, trong phòng khách lại khôi phục sự ồn ào, chỉ là có thêm một chuyện để nói là làm sao để cho Ogihara một bữa tiệc sinh nhật ấn tượng khắc sâu.

“Này. . . Có phải là nên nghe ý kiến của tôi một chút không. . .” Ogihara vẫy tay với những người khác, nhắc nhở bọn họ cậu mới là diễn viên chính.

“Itsuki-chan, trứng rán chấm tương này ăn thật ngon, có thể giúp tôi làm một phần không?” Yukimura khó có được cơ hội ăn uống tốt.

“A, tôi cũng muốn, nya.” Mèo con cũng đưa đĩa của mình ra.

“Tớ nữa.” Ryoma.

“Tôi cũng muốn một phần.” Atobe.

“Ừ.” Tezuka, gật đầu ra hiệu.

… . “Được. . .” Mỗi người một phần trứng rán chấm tương. . . Xem ra thực sự không ai để ý tới cậu rồi. Ogihara đi vào phòng bếp, cười lấy trứng gà trong tủ lạnh ra. . . Cảm ơn mọi người.

… . . . .

Nhà bếp được dọn dẹp rất sạch sẽ, bát đĩa ăn xong cũng bị được rửa sạch cất vào chạn. Gian nhà lại khôi phục sự yên tĩnh, mọi người sau khi ăn uống no đủ rồi lại giúp cậu dọn dẹp sau đó mới lục tục ra về. Lúc này, gian phòng thật lớn chỉ còn lại một mình cậu. Đương nhiên, cậu chưa quên còn phải cùng Tezuka tập luyện, nhưng hôm nay thời gian luyện tập rút ngắn nửa giờ. Ngồi trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, Ogihara pha cho mình một ấm trà lài, tắm rửa xong cậu cứ ngồi yên ở đấy, nhưng cũng không bật đèn. Dựa theo thói quen bình thường, giờ đáng lẽ cậu đã ở trên giường rồi, nhưng lúc này cậu đã cảm thấy sợ giấc ngủ.

Đã từng, cậu cực kì sợ rằng mình sẽ biến mất khỏi thế giới này, nhưng khi cậu ý thức được ngày này chắc đã sắp tới thì cậu cũng không còn sợ nữa. Điều duy nhất khiến cậu lo lắng chính là người nhà cùng bạn bè. Tình huống buổi tối cho cậu biết thân thể của mình có vấn đề, thế nhưng không tìm ra nguyên nhấn được. Theo báo cáo của bệnh viện, thân thể cậu rất khỏe mạnh, vô cùng khỏe mạnh, mà điều này lại chỉ có thể giải thích bằng một điều── cậu, có lẽ thực sự không thuộc về thế giới này.

Trẻ sinh non ── cậu được sinh ra sớm một tuần so với dự tính; thể chất bẩm sinh yếu đuối ── bởi vì Daddy luôn sợ cậu ngã bị thương nên để cậu học đi chậm hai tháng so với những đứa trẻ khác; phát sốt nhẹ. . . cậu chẳng bao giờ phát sốt nhẹ, mà huyết áp thấp. . . đó cũng chỉ là mượn cớ để giấu diếm bọn họ. Không có, ngoại trừ sợ nóng ra, tất cả những nguyên nhân cậu nói đều là giả. Mà để cho họ đi hỏi người nhà, là bởi vì nói như vậy họ mới có thể tin, mới tin lời cậu nói là thật.

Cậu không sợ chết, dù sao cũng từng chết một lần. Bây giờ cậu chỉ sợ điều duy nhất là sự biến mất của cậu sẽ tạo thành thương tổn cho người thân, còn còn cả bạn bè của cậu nữa. Bây giờ việc duy nhất cậu cần làm là hạ thương tổn xuống thấp nhất. . . Thấp nhất. . .

Trên người lại bắt đầu đổ mồ hôi, cậu biết, kỳ thực bây giờ rất mát mẻ, không hề nóng chút nào. Khí nóng bắt đầu toát ra từ lỗ chân lông của cậu, làm ý thức cậu dần tan rã. Mò lấy bình thuốc bên cạnh, Ogihara lấy ra hai viên thuốc nuốt xuống, cậu nhất định phải tìm được cách có thể tiếp tục giấu diếm, một cách có thể làm cậu “bình thường”.

… . . .

“A lô, là tôi đây.”

“Ngài Douglas, thật đáng tiếc phải nói cho ngài một việc, chúng tôi đã dùng các loại phương pháp nhưng không có cách nào ngăn cản được bức tranh, bức tranh vẫn không ngừng nở hoa.”

“Giáo chủ ông ấy cũng không có cách nào sao?”

“Không có, nhiều năm như vậy, chúng tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện thần bí như vậy. Nước thánh, kinh văn. . . Cái gì cũng không thể ngăn cản. Ngài Douglas. . . Giáo chủ nói ông ấy có thể đảm bảo bức tranh không phải bị ma quỷ nguyền rủa, bởi vì ma quỷ không thể tạo ra loài hoa thánh khiết như trong tranh được. Ngài Douglas, đó có lẽ là ý muốn của Thượng đế . . Nhưng vẫn xin ngài đừng quá căng thẳng, hiện nay còn không có bất kì điều khác lạ gì cho thấy có liên quan tới bức tranh.”

“Vậy trong tranh. . . mấy bông hoa đã nở rồi?”

“5 bông. . . Chúng tôi đã đếm, bức tranh có tổng cộng 15 bông hoa.”

“Được, tôi đã biết, cảm ơn ngài, tôi sẽ phái người tới mang bức tranh về, giúp tôi chuyển lời cảm ơn tới giáo chủ.”

“Xin đừng quá mức sầu lo, nếu như bức tranh là của Thượng đế lưu lại, xin hãy tin tưởng Thượng đế sẽ không thương tổn con dân của Người. Giáo chủ đã quyết định từ hôm nay trở đi sẽ vì Backy Douglas tiến hành cầu nguyện mười ngày, hơn nữa ngài ấy vẫn sẽ quan tâm đến tình huống của bức tranh.”

“Vâng, cảm ơn ngài.”

Cúp điện thoại, cả người Anthony lạnh lẽo nhìn hai người khác trong phòng. “Cha, Hall, giáo chủ ngài ấy cũng không có biện pháp. Trong tranh có 15 bông hoa, bây giờ, đã nở ra 5 bông rồi, bọn họ dùng tất cả phương pháp nhưng vẫn không thể ngăn cản hoa tiếp tục nở. Giáo chủ nói tranh này có lẽ là ý chỉ của Thượng đế. . . Ngài chuẩn bị tự mình vì Baby tiến hành cầu nguyện. . . Con sẽ đi mang bức tranh về.” Giáo chủ cũng không có cách nào, vậy rốt cuộc bức tranh đó xuất hiện trên thế giới này như thế nào!

“Nhớ kỹ, chuyện này đừng cho mẹ các con và Baby biết. Bên Nhật Bản có tin tức sao?” Ken dường như thoáng cái đã già đi mười tuổi. Từ khi hắn biết chuyện này, hắn không có một ngày ngủ ngon.

“Bên Nhật Bản truyền đến tin tức là Baby không có gì khác thường. Hai ngày trước em ấy có thể vì không quen khí hậu nên được bạn bè đưa vào bệnh viện, thế nhưng kiểm tra của bệnh viện bên đó tất cả đều bình thường. Con cũng mang báo cáo đưa đến bệnh viện tư nhân Douglas rồi, bọn họ cũng nói giống như bên Nhật Bản. Baby gọi điện thoại về cũng rất bình thường, tâm tình tốt, chỉ nói mùa hè tới rồi, em ấy hơi chút khó chịu.” Nghĩ đến em trai, Anthony lại càng thêm cảm thấy sợ hãi bức tranh.

“Ngày kia là sinh nhật Baby, các con tới xem xem, tự mình xem nó có cái gì … không ổn không.” Nếu như không phải đã đáp ứng đứa con, bây giờ hắn chỉ muốn mang ngay đứa con về nhà, để cậu bên cạnh mình.

“Baby gọi điện thoại không cho chúng con đi, nói Atobe Keigo chuẩn bị giúp em ấy tổ chức chúc mừng sinh nhật trên du thuyền tư nhân nhà cậu ta, còn mời rất nhiều người, không muốn chúng con vất vả. Em ấy nói nghỉ hè muốn chúng con dẫn đi ra ngoài du lịch, bù lại sinh nhật cho em ấy.” Hall nói tiếp, anh hận không thể ngay lập tức là nghỉ hè.

“Giải Kanto diễn ra lúc nào?” Ken hỏi.

“Ngày 20, sau sinh nhật Baby.” Anthony đã nắm giữ lịch trận đấu bên kia.

“Sau khi giải Kanto kết thúc, mang nó về.” Ken lên tiếng, hắn không đợi được đến lúc con trai nghỉ hè.

“Vâng, con cũng có ý này.” Anthony trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.