Chương 88: Tiệc sinh nhật ( 1 )
Nhìn quần áo vừa đưa tới trên giường, Ogihara thật cẩn thận sờ lên bộ kimono thật đẹp này. Các anh dù không bên cậu thì cũng sẽ bảo người phụ trách chăm sóc cậu chuẩn bị tốt, đây là các anh của cậu, người thân của cậu ── chẳng qua, luôn luôn thích trêu đùa cậu thôi. Chuông cửa vang lên, Ogihara không đứng lên, chuông vang vài tiếng thì cửa tự động mở.
Cất chìa khóa, thay dép, Tezuka đi đến, thấy người trong phòng ngủ, anh hỏi: “Làm sao vậy?” Nếu ở nhà sao lại không ra mở cửa.
“Ha ha, đến chỗ tôi chỉ có mấy người các anh, nếu đều có chìa khóa rồi thì còn cần tôi đi mở cửa sao?” Ogihara chỉ chỉ kimono, “Tezuka, đây là anh tôi thay tôi đặt làm nhưng tôi không biết mặc.” Gian trá cười, Ogihara vẫy tay với Tezuka, “Nào, vậy giao cho đội trưởng giúp đi.” Tuy rằng cậu hơi bị bất mãn với cái kimono này nhưng nếu là các anh trai đưa tới cậu nhất định sẽ mặc, chẳng qua. . . Anh, buổi tối em sẽ gọi điện thoại đưa ra kháng nghị với các anh đấy.
Mặc một bộ tây trang màu vàng nhạt, Tezuka tiến lên cầm lấy bộ kimono ── với kimono cho nam mà nói thì màu này thật quá mức diễm lệ, thế nhưng. . . lại vô cùng hợp Ogihara. Anh còn nhớ rõ hình ảnh Ogihara lần trước mặc kimono, tuy rằng trên mặt có thương tích nhưng rất đẹp, cái từ đẹp này dùng trên người cậu rất thỏa đáng, tuy rằng nếu nói ra thì người này sẽ rất giận.
Buông kimono đi tới trước mặt Ogihara, Tezuka cởi áo mặc ở nhà của cậu xuống, sau đó giúp cậu mặc kimono vào. Bất chợt, sắc mặt Tezuka thay đổi, anh nắm cánh tay trái của Ogihara lên nhìn dấu răng xanh tím trên đó. “Đây là có chuyện gì? !”
“A!” Ogihara muốn đi che lại bị Tezuka đè lại.
“Chuyện gì xảy ra!” Giọng Tezuka trầm xuống.
“Uhm. . . Đêm qua xem phim kinh dị, có hơi sợ. . . Cái này là. . . vô ý cắn lên.” Ogihara xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, dường như thực sự rất thẹn thùng.
Sắc mặt Tezuka thật không tốt, lấy hòm thuốc từ phòng khách tìm thuốc mỡ bôi lên cánh tay bị cắn đến xanh tím của Ogihara, “Không được nhìn!” Xoa xoa, Tezuka lại thấy trong lòng bàn tay của Ogihara có vết trầy xước do móng tay bấm vào thì tức khắc xung quanh Tezuka toát ra một cỗ lửa giận.
“Đội trưởng, hôm nay không được giận tôi, là sinh nhật tôi đó.” Kéo tay áo Tezuka, Ogihara nhắc nhở, sau đó lấy lòng nói, “Tôi thề, sau này tuyệt đối không xem phim kinh dị.”
Lấy cánh tay bên kia cũng bị cắn đến xanh tím lên bôi thuốc, Tezuka tức giận mà “Ừ” một tiếng, rồi bắt đầu giúp Ogihara mặc kimono: “Sau này phải chú ý.”
“Nhất định nhất định.” Ogihara liều mạng gật đầu.
Tezuka mang theo vẻ giận dữ giúp Ogihara mặc, đến khi thấy Ogihara đã mặc xong kimono thì sắc mặt anh cũng dịu xuống. Áo bên trong màu trắng, áo choàng ngắn bên ngoài là màu đỏ rực rỡ, quần cũng màu như vậy, mà ở màu ở sát mép vải thì nhạt dần thành màu hồng. Vài đóa hoa lớn màu trắng thêu ở chỗ tay áo và vạt áo, lác đác một vài cánh hoa rơi lả tả ở những chỗ khác. Ngồi xổm xuống, Tezuka nhấc chân Ogihara lên để giúp cậu đi guốc gỗ, lại bị chủ nhân của bàn chân cự tuyệt.
“Tezuka, tôi tự đi.” Ogihara nghĩ cái động tác này thực sự không nên để người như Tezuka làm. Nhưng Tezuka chỉ nhìn cậu một cái rồi cầm guốc gỗ đi lên chân trái cậu, sau đó là chân phải. Sau đó Tezuka mang Ogihara đi tới trước cái gương lớn.
“A, quá rực, có phải anh tôi đang trả thù tôi không cho họ tới không đây.” Ogihara có mong muốn được thay quần áo, thật quá rực mà.
“Nhìn rất đẹp.” Tezuka khó có được khích lệ người khác, “Rất thích hợp với cậu.” Hai ông anh của Ogihara thật biết cách chọn quần áo cho cậu.
“Thế này sao tôi dám ra ngoài.” Ogihara quyết định thay quần áo, nếu như không phải tuổi của cậu có ghi ở đây, người khác có lẽ sẽ cho rằng hôm nay cậu kết hôn cùng nên, “Không được, không được, như vậy đi ra ngoài thực sự sẽ có người gọi ‘neechan’ mất.” Xoay người lại, nhưng lại va vào lòng một người khác.
“Itsuki-chan, đừng thay, thực sự đẹp lắm.” Bàn tay giữ lại thắt lưng của Ogihara, Tezuka cúi đầu, bỗng nhiên nghĩ muốn cứ như vậy ôm người này một lúc. Ngày hôm nay là sinh nhật của cậu, mà sau sinh nhật cậu, anh còn có thể ở lại bên cạnh cậu không. Anh biết, sau khi giải toàn quốc kết thúc Ogihara sẽ quay về Anh, như vậy thời gian ở cùng nhau cứ qua một ngày lại giảm bớt đi, nhưng anh lại không có cách nào để Ogihara biết tình cảm của mình.
Fuji thích cậu, Yukimura thích cậu, Ryoma cũng thích cậu, Atobe thì. . . có vẻ không rõ lắm, mà chủ yếu là Ogihara. . . không có khả năng tiếp nhận loại tình cảm này. Tezuka chưa bao giờ biết mình lại để ý chuyện gì khác ngoài tennis như vậy, để ý đến mức vì người nọ mà phá vỡ rất nhiều nguyên tắc của mình.
Ogihara không có lui ra từ trong lòng Tezuka mà dựa đầu vào thật sát. Ngửi mùi hương sạch sẽ trên người Tezuka, Ogihara đột nhiên muốn dựa vào anh như thế một lúc. “Tezuka, hôm nay sinh nhật đó, anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi không?” Chôn trong ngực Tezuka, giọng Ogihara hơi rầu rĩ. Tezuka, hôm nay anh thật đẹp trai, các senpai nữ trong trường mà thấy chắc chắn sẽ thét chói tai. Thật mong muốn sinh nhật sang năm. . . các anh vẫn ở bên cạnh tôi thế này.
“Sinh nhật vui vẻ, Itsuki-chan.” Ánh mắt Tezuka lóe lóe vài cái, mang theo ý cười nói, quả nhiên thấy Ogihara bất mãn ngẩng đầu lên.
“Đội trưởng. . . Quà của anh sẽ không phải chỉ có một câu nói chứ.” Không thể nào, không thể thế chứ. Trong mắt Ogihara lộ ra suy nghĩ cực kì rõ ràng.
“Đi thôi, chắc là mọi người đều ở trường học rồi.” Buông Ogihara, Tezuka kéo cậu chuẩn bị đến trường học. Anh đương nhiên có chuẩn bị quà, nhưng còn chưa đến lúc lấy ra.
“Tezuka, để Atobe tới đón tôi đi.” Hơi nhìn lại quần áo của mình, Ogihara không có dũng khí mặc nó mà đi đến trường.
“Được.” Tezuka lấy điện thoại di động ra gọi cho Atobe một cú điện thoại.
… . . . .
“Oa, Ogihara. . .” Thấy người vừa lên xe, mọi người bên trong xe phát ra tiếng kinh hô.
“Ha ha, Ogihara, bổn đại gia còn tưởng rằng cậu làm sao vậy. . .” Câu nói kế tiếp Atobe không nói ra, bởi vì anh đã thấy được hắc tuyến trên đầu Ogihara.
“Tôi đi về thay quần áo!” Ogihara xoay người chuẩn bị xuống xe, cậu biết là sẽ như vậy mà!
“Itsuki-chan, đừng thay, nhìn đẹp lắm.” Yukimura kéo Ogihara tới ngồi bên cạnh mình, “Bộ kimono này là ai giúp cậu chọn? Thật hợp.” Ánh nhìn thoáng qua của Yukimura thành công đích làm đám cầu thủ yên lặng xuống. Mà mọi người ở Seigaku từ lúc Tezuka theo Ogihara lên xe liền lập tức trật tự.
“Các anh tôi.” Khẩu khí Ogihara đầy oán giận.
“Backy, Anthony và Hall không đến sao?” Ryoma từ phía sau thò đầu lên hỏi, lần đầu tiên cậu nghĩ Ogihara mặc đồ màu đỏ lại đẹp như vậy.
“Ừ, tớ không cho họ đến. Xa như vậy, nghỉ hè để cho họ mang tớ đi du lịch là được rồi.” Nghĩ đến người nhà, Ogihara không còn tức giận.
“Itsuki-chan, hôm nay là sinh nhật của cậu, không thể tức giận nha.” Ngồi cạnh một lối đi nhỏ, Fuji và Yukimura trao đổi ánh mắt một chút. Anh biết Ogihara không thích người khác nói cậu đẹp, thế nhưng hôm nay thực sự cậu rất diễm lệ, mà vì tư tâm nên bọn họ cũng không muốn cậu thay bộ kimono này.
“Ừ, ngày hôm nay là sinh nhật tôi nên các anh đều phải nghe tôi, không được chọc tôi tức giận nha.” Ogihara nở nụ cười, đúng vậy, hôm nay là sinh nhật 14 tuổi của cậu mà, cậu phải thật vui mới đúng.
“Đương nhiên rồi.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của Ogihara, Fuji thật mong giờ khắc này có thể dừng lại.
Điện thoại vang lên, Ogihara lấy điện thoại di động trong túi nhỏ bên người ra, thấy tên trên màn hình, cậu lập tức nghe máy. “Đại ca.” Đôi mắt Ogihara bỗng nhiên nóng lên, cậu lập tức cúi đầu. Cậu rất nhớ, rất nhớ cha mẹ và các anh.
“Baby, làm sao vậy? Không thích quần áo đại ca giúp em chọn sao?” Nghe được giọng em trai có hơi không ổn, Anthony từ trên giường xuống đi tới sân thượng. Ngày hôm nay là sinh nhật em trai, anh cũng không thể ở bên để trải qua cùng cậu.
“Đại ca, quần áo rất đẹp nhưng màu sắc quá rực rỡ, hại em không dám ra ngoài.” Anh, em nhớ anh, em sợ lắm.
“Ha ha, sao lại quá rực rỡ chứ, màu đỏ là hợp với Baby nhất, đại ca thật muốn nhìn một chút Baby bây giờ trông như thế nào, nhất định đẹp cực kỳ.” Anthony nhắm mắt lại tưởng tượng hình ảnh em trai lúc này.
“Anh. . .” Anh tới đi, tới đón em đi, em muốn về nhà, “Anh, em cầm theo DV, ngày mai em sẽ gửi băng ghi hình sinh nhật cho anh. Anh liền biết em như thế nào ngay.” Nhận thấy tâm tình Ogihara có vẻ không ổn, bên trong xe liền yên tĩnh xuống.
Yukimura vươn tay ôm lấy Ogihara. Từ lúc đi Anh bọn họ đã biết tình cảm giữa Ogihara và người thân tốt như thế nào, cho nên anh rất hiểu tâm tình của Ogihara lúc này ── cậu, rất nhớ nhà phải không.
“Ừ, Baby nhất định phải ghi lại nhé. . .” Anthony có chút ảo não vì sự thỏa hiệp của mình, “Baby, anh rất nhớ em, anh muốn gặp em, anh muốn lập tức thấy em ngay bây giờ.” Baby, nếu như thực sự em có đôi cánh, dù cho sẽ làm em đau anh cũng sẽ đem cánh của em bẻ gẫy.
Nghe được những lời này của anh trai, tiếng hít thở của Ogihara đã mang vài phần giọng mũi. Che lại mắt, cậu không muốn để nước mắt mình chảy xuống, cậu sợ mình nhịn không được, nhịn không được nói cho anh trai tình huống của mình, nói cho anh mình sợ thế nào, không được, không thể nói, tuyệt đối không thể nói!
“Anh. . .” Giọng nói của Ogihara mang theo áp lực rõ ràng, “Ở chỗ em bây giờ có rất nhiều người đó, nếu như anh làm em khóc em sẽ bị người cười đấy, con trai lớn như vậy rồi còn khóc nhè, rất mất mặt.” Anh, xin lỗi. . . xin lỗi.
Anthony hít sâu vài cái, nhưng nhớ nhung trong lòng lại càng thêm mãnh liệt hơn. “Baby, anh không chờ được đến lúc em nghỉ hè đâu, ngày mai anh đến Nhật Bản gặp em. Dù cho chỉ có thể ở cùng em một ngày đêm anh cũng muốn đi. Baby, anh vô cùng vô cùng nhớ em.” Bức tranh kia làm anh bất an, chỉ có nhìn thấy em trai, nhìn thấy cậu bình an vô sự, anh mới có thể yên tâm.
Mở lớn miệng, muốn ngăn anh trai đến nhưng Ogihara không tìm được bất kì lí do gì. Cậu. . . cũng không muốn tiếp tục lấy cớ nữa, “Anh. . . nhớ mang quà sinh nhật của em đến đấy. . .” Không có việc gì đâu, hẳn là không có việc gì đâu, cậu đã tìm được cách khống chế chính mình rồi.
“Ừ, ngày mai anh sẽ đến thăm em.” Rốt cuộc có thể nhìn thấy bảo bối của anh rồi.
Editor lảm nhảm: Itsuki-chan đáng thương, chuỗi ngày dày vò của em đã bắt đầu rồi