Từ khi chính thức cùng Gil hẹn hò tôi và Gil chưa cùng nhau đi xem
phim lần nào. Lần này Gil rủ đi tôi cũng rất muốn đi cùng cậu ấy,hơn nữa một bộ phim về tình yêu giữa hai cô gái cũng khiến tôi rất tò mò muốn xem. Họ sẽ yêu như thế
nào,họ sẽ phải đối mặt với những thách thức khó khăn nào. Và họ sẽ có
một cái kết ra sao,tất cả mọi thứ đều khiến tôi thấy tò mò và muốn tìm
hiểu cho nên tôi đã gọi điện về nhà để báo với ba mẹ là mình không về
được. Kiếm một lý do để ở lại trường thì rất đơn giản nhưng tôi vẫn luôn áy náy vì đã không thành thật với ba mẹ,sau đó ba cô bạn cùng phòng đã
ủng hộ tôi và nói rằng.
– Đời học sinh không ai mà không một lần nói dối ba mẹ cả. Miễn là
lời nói dối ấy không đi quá giới hạn và không khiến ba mẹ đau lòng thì
không sao.
Tôi nghe vậy thì cũng an tâm hơn để cùng Gil đi xem phim vào chủ
nhật. Bởi vì là lần đầu tiên cùng đi với nhau nên tôi đặc biệt chú ý về
ngoại hình một chút,hơn nữa lý do chủ yếu vẫn là Gil luôn rất nổi bật.
Đi cùng cậu ấy thì phải đẹp,nếu không sẽ trở thành thảm họa cho mọi
người chê cười.
Buổi sáng chủ nhật tôi thức dậy rất sớm mặc dù chúng tôi hẹn nhau vào lúc 9h. Tối qua đã chọn tới chọn lui mấy chiếc váy để mặc và cũng đã
đưa ra quyết định rồi nhưng sáng mai lại thấy do dự. Ba cô bạn cùng
phòng cũng vì tôi mà không ngủ nướng được nên liền phát cáu. Minh Nguyệt nhăn nhó mà nói.
– Biết trước yêu vào sẽ thành như vậy tôi đã không vun vén cho cậu rồi. Giờ thì ngủ nướng cũng không xong.
Tường Vi cũng phụng phịu lên tiếng.
– Không phải tối qua đã chọn rồi sao. Tự nhiên sáng sớm lại đổi ý. Tôi còn chưa muốn thức đâu.
Linh Lan thì nhẹ nhàng hơn nói.
– Màu tím đẹp rồi mà. Cũng nên đổi tông một chút,cứ màu trắng hoài cũng chán.
Tôi nghe vậy cũng thôi không phân vân nữa mà quyết chọn váy màu tím
luôn. Minh Nguyệt và Tường Vi thấy tôi đã yên ổn thì liền nằm xuống ngủ
tiếp còn riêng Linh Lan thì thức dậy luôn,cậu ấy sau khi vệ sinh cá nhân thì nói với tôi.
– Thay đồ đi rồi tôi giúp cậu làm tóc. Không thì làm xong mới thay đồ sẽ bị rối mất.
Tôi nghe vậy thật sự là cảm động muốn rơi nước mắt luôn, chỉ có Linh Lan là thương tôi nhất thôi.
Sau khi chuẩn bị xong thì cũng gần 9h nên tôi liền đi ra cổng. Thật
tình cờ là vừa ra khỏi ký túc xá thì liền gặp Gil cũng vừa đi ra khỏi
phòng. Gil hôm nay rất đẹp trai,rất ngầu. Cậu ấy mặc chiếc áo thun màu
trắng , bên ngoài khoác áo jean. Quần Jean rách cùng với giày thể thao càng khiến cho dáng cậu ấy rất cao và mạnh mẽ. Chúng tôi cùng đeo chung cặp đồng hồ mà Gil đã tặng tôi ngày sinh nhật,không để tôi kịp khen cậu ấy thì cậu ấy đã khen tôi trước.
– Em hôm nay lại đẹp nữa rồi.
Tôi cười khẽ cũng nói.
– Gil cũng rất đẹp trai nha.
Gil bộ dạng tự đắc mà đáp.
– Gil biết Gil luôn đẹp trai mà.
Tôi bật cười nhìn Gil nhưng cũng không phản đối bởi đó là sự thật mà. Ra tới cổng trường chúng tôi cùng lên taxi rồi đi tới một nhà hàng
trước. Bởi vì cả hai chúng tôi đều chưa ăn gì cả. Bởi vì cả hai đều còn
là học sinh nên chúng tôi cũng không có tiền để tới những nhà hàng sang
trọng,đây chỉ là một nhà hàng bình thường nhưng cũng rất nổi tiếng và
sạch sẽ.
Sau khi ăn xong cả hai quyết định cùng đi bộ tới rạp chiếu phim vì
khoảng cách cũng rất gần. Hơn nữa mới ăn no nên cũng phải vận động chút
cho tiêu bớt thức ăn. Tôi là người dễ mập mà,đặc biệt là hiện tại tôi
không muốn mình sẽ mập lên nữa.
Suất chiếu phim tiếp theo mãi tới 12h30 mới chiếu nên chúng tôi phải
đợi. Tranh thủ thời gian Gil liền đi mua một đống to đồ ăn vặt và nước
uống. Thấy Gil mua nhiều như vậy tôi liền nói.
– Em mới ăn cơm no quá trời no rồi sao Gil còn mua nhiều đồ ăn vặt vậy.
Gil cười đáp.
– Có nhiêu đâu mà nhiều. Em không thấy là ai cũng mua à. Đi xem phim
là nhất định phải có những thứ này. Em thấy trên tivi không..
Tôi ảo nảo sờ cái eo của mình rồi nói.
– Nhưng em sợ béo.
Gil khẽ nhéo má tôi rồi nói.
– Không sao đâu. Em béo Gil cũng yêu mà.
Tôi xụ mặt nói lại.
– Giờ nói vậy thôi chứ lúc người ta béo Gil thể nào cũng chê người ta rồi đi kiếm người khác cho xem.
Gil cười khẽ rồi vuốt tóc tôi mà nói.
– Em nha, chỉ giỏi tưởng tượng thôi. Gil thề là Gil luôn thương chỉ mình em thôi. Nếu em béo Gil cũng ăn để béo cùng em.
Tôi trề môi nói.
– Gil chơi thể thao cả ngày thì sao mà béo.
Gil lại nói.
– Vậy em cùng Gil chơi thể thao đi. Đẹp dáng mà tốt cho sức khỏe.
Tôi lắc đầu liền và nói.
– Không đâu. Mệt lắm, em tập không nổi.
Gil cũng lắc đầu bất đắc dĩ rồi nói.
– Em nha. Cái tội lười…
– Kệ em…
Ngồi đợi một lúc cũng tới giờ chiếu phim. Hai chúng tôi được ngồi ở
một vị trí khá đẹp. Dù lúc đầu cứ trách móc Gil mua nhiều đồ ăn vặt
nhưng lúc vào rạp chiếu thì người ăn nhiều nhất vẫn là tôi. Mắt thì xem
tay thì nhón miệng thì nhai liên tục, Gil thấy tôi như vậy cũng chỉ cười khẽ mà thôi.
Bộ phim có tiết tấu khá nhẹ nhàng. Dàn diễn viên rất đẹp, nội dung
phim rất nhân văn, tôi xem tới cảnh nhân vật Tú trong phim vì để người
ba vui mà từ bỏ cuộc sống và thân phận của mình để sống với thân phận người anh trai đã mất mà không kiềm được nước mắt. Tú đã hi sinh rất nhiều cho gia đình và người ấy có quyền được hạnh phúc. Còn nhân vật nữ chính là Nhi thì
tôi thấy cô ấy là một cô gái rất mạnh mẽ,cho dù có lúc cô ấy đã yếu đuối chạy trốn tình cảm nhưng mà xét cho cùng ai bị đặt vào tình huống ấy
cũng sẽ khó mà có chọn lựa khác hơn. Thật may vì giữa hai người họ đã có một kết thúc đẹp. Bộ phim tuy kết thúc hạnh phúc những những gì nó để
lại trong lòng tôi lại cũng không nhiều ngọt ngào. Bởi vì qua câu chuyện trong phim tôi thấy được bóng hình của tôi và Gil ngoài thực tế, ánh
mắt ác cảm của xã hội, lời lẽ châm chọc cay độc của người đời. Sự miệt
thị cười cợt của những người bên cạnh và đau khổ hơn là sự phản đối gay
gắt của chính những người thân trong gia đình.
Sẽ có ít lắm những người cha người mẹ như cha mẹ Tú hiểu được tình
yêu của con mà bao dung chấp nhận. Những gì Nhi và Tú phải đối diện chỉ
là một góc rất nhỏ và cũng còn rất “nhẹ nhàng” so với thực tế mà những
người đồng tính yêu nhau phải chịu trong xã hội này. Nếu chỉ dừng lại
như trong phim thì sẽ không có những thảm kịch đau lòng của những người
đồng tính. Sẽ không có những lần ra đi khỏi căn nhà của mình đầy nước
mắt và cô độc,sẽ không có những vụ tự tử đầy đau thương.. Những con
người ấy, họ khác biệt thế giới ở đâu,họ cũng là con người,có trái
tim,có tình cảm. Vậy tại sao tình yêu của họ lại bị kỳ thị,đó là một sự
phi lý bất công trắng trợn của cuộc đời. Họ không có lỗi gì cả,họ sống
thật với trái tim thôi mà. Chỉ là bên cạnh họ không có những trái tim
bao dung nhân ái mà thôi.
Và liệu rằng ba mẹ tôi,ba mẹ Gil và những người tôi thương yêu trong
cuộc đời này. Có ai sẽ chấp nhận tình yêu của tôi,chấp nhận tôi và Gil.
Hay là sẽ quay lưng về phía chúng tôi,sẽ chọn cách từ bỏ chúng tôi như
phần đông của xã hội..
Tôi vẫn luôn sợ hãi điều đó,có lẽ bởi vì chính bản thân tôi cũng là một
đứa yếu đuối và ích kỷ. Tôi muốn được yêu Gil,nhưng cũng muốn có được
tình yêu và sự chúc phúc của những người yêu thương mình. Mà tình yêu
tôi chọn lại rất khó để thành toàn mong ước đó.
Gil hình như hiểu được cảm xúc của tôi nên khi đi cạnh tôi cậu ấy chỉ im lặng. Sau đó liền lặng lẽ nắm chặt tay tôi,tôi nhìn Gil và nhìn bàn
tay chúng tôi cùng đang nắm chặt với nhau. Lúc này bỗng nhiên những âu
lo cũng dần lắng xuống,tôi chợt nhận ra cho dù là bất cứ chuyện gì chỉ
cần Gil luôn ở bên tôi thì tôi sẽ mạnh mẽ hơn để đối mặt tất cả. Tôi
nhìn Gil mà mỉm cười,tôi hiểu là Gil cũng hiểu được những điều mà lòng
tôi đang nghĩ.
…….
Bê một chút từ phim Yêu của hai trẻ vô. Hi vọng không bị nhàm…
Tui khổ quá mà..
#tieuacma
#huhuhu
(Còn tiếp)