Thời gian im lặng trôi đi trong bình yên. Thoáng chốc mùa đông lại tới,kỳ
thi cuối kỳ cũng bắt đầu. Bởi vì đã cùng Gil giao hẹn là chúng tôi sẽ cố gắng một cách công bằng nên không được phép nhường nhịn như năm ngoái
nên tôi vẫn luôn cố gắng chăm chỉ học tập.
Những ngày thi căng thăng vất vả cũng qua đi. Như thường lệ sau kỳ
thi vẫn là một tuần nghỉ xả hơi cho các học sinh. Tôi và mọi người lại
khăn gói về nhà với gia đình. Càng lên lớp thời gian về nhà càng ít,có khi một tháng tôi mới về một
lần,tôi cũng thừa nhận trong đó có vài lần là tôi cùng Gil lén đi chơi
nên không về nhưng nhìn chung thì vẫn là bận học.
Mỗi lần tôi về nhà ba mẹ đều rất xót xa khi thấy tôi vẫn gầy như cũ.
Thực ra ba mẹ không biết rằng vì để có được thân hình cân đối thế này
tôi đã phải tập bao nhiêu bài thể dục. Từ khi quen Gil tôi cũng nhiễm
một chút bệnh yêu thể thao của cậu ấy. Lúc rảnh rỗi tôi và Gil cũng hay cùng nhau chơi bóng rổ hay bóng chuyền ở trường nên kỹ năng cũng tiến bộ đôi chút,nhưng cũng chỉ
dừng lại ở mức biết biết thôi chứ để thi đấu thì tôi vẫn còn non lắm.
Ngày nhà giáo Việt Nam năm nay trường cũng tổ chức đại hội thể thao
và năm hai của chúng tôi do Gil lãnh đạo đã đại thắng tất cả các môn
khiến cho năm hai chúng tôi nở mặt nở mày với các em năm nhất và các chị năm ba. Khỏi phải nói là Gil cũng nhân tiện gom thêm một hội fangirl về phe mình còn tôi thì hậm hực mãi vì lại có thêm nhiều tình địch. Cũng
may là Gil ở trong lòng chỉ có mình tôi mà thôi.
Kỳ nghỉ lần này trùng với ngày Noel nên chúng tôi rất háo hức. Buổi
tối trước đó Gil gọi điện cho tôi rồi rủ đi chơi. Tất nhiên là tôi đáp
ứng ngay rồi,đây là lễ Noel đầu tiên của chúng tôi mà.
Bởi vì tôi cũng đã lớn nên ba mẹ cũng thoải mái hơn khi cho tôi đi
chơi ban đêm. Hơn nữa Gil cũng đã gặp mặt ba mẹ tôi rồi nên ba mẹ cũng
không khắt khe lắm. Mùa Noel ở đây không khí chỉ có chút dịu đi chứ
không hề lạnh như miền Bắc,ước mơ nhỏ nhoi của tôi là trong ngày Noel và Valentine được đội mũ len,mặc áo ấm, quàng khăn len và cùng người mình
yêu nắm tay nhau thật chặt cùng đi dạo trên con đường tuyết trắng. Giống như trong các bộ phim Hàn Quốc tôi từng xem qua đó,thế nhưng tôi biết
ước mơ ấy sẽ không thể nào thành hiện thực khi mà tôi đang sống ở
đây,một thành phố mà mùa đông không lạnh.
Bởi vì không khí vẫn sẽ se lạnh vào nửa đêm nên tôi quyết định mặc
một chiếc áo thun dài tay màu đỏ. Đây cũng là chiếc áo đôi mà lần trước
khi đi chơi tôi và Gil đã mua. Không hiểu sao tôi lại tin rằng hôm nay
Gil nhất định cũng sẽ mặc chiếc áo này. Tới nơi đông người phức tạp nên
tôi cũng không mang giày cao gót mà thay vào đó là giày thể thao thoải
mái kết hợp với quần jean. Tóc cũng để xõa tự nhiên và trang điểm nhẹ
một chút cho khuôn mặt.
Lúc thấy Gil đợi tôi ngoài cửa tôi đã không kiềm được mà mỉm cười.
Quả nhiên Gil cũng mặc chiếc áo đó,hai chúng tôi dường như có một sự
liên kết vô hình trong tâm linh,luôn không cần nói ra nhưng lại rất ăn ý với nhau. Gil cũng mỉm cười khi thấy tôi mặc chiếc áo này,lúc tôi ngồi
sau xe cậu ấy đã nói.
– Gil biết là em sẽ mặc chiếc áo này nên đã mặc nó.
Tôi cũng đáp.
– Em cũng nghĩ là Gil sẽ mặc nên em cũng mặc.
Gil cười khẽ rồi nắm bàn tay tôi đang ôm trên eo của cậu ấy. Tôi cũng im lặng dựa vào lưng của cậu ấy,đây là nơi tôi luôn cảm nhận được sự
bình yên ấm áp giành cho mình.
Trung tâm Sài Gòn rất nhiều địa điểm để chơi trong đêm giáng sinh
này. Khu vực nhà thờ Đức Bà hay phố đi bộ đều được trang hoàng rất đẹp.
Bởi vì đêm Noel rất nhiều người đi chơi nên đường xá kẹt cứng,Gil phải
gửi xe lại rồi chúng tôi cùng đi bộ.
Bởi vì sợ chen lấn sẽ dễ bị lạc nên Gil luôn nắm chặt tay tôi còn tôi cũng luôn luôn đi theo sát bên cạnh cậu ấy. Chỉ cần có người chen lấn
là Gil sẽ ôm lấy tôi để che chắn không để tôi bị đau,những điều ấy Gil
chỉ làm theo bản năng nhưng nó lại khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Gil luôn bảo vệ tôi từ trong tiềm thức bản năng của cậu ấy.
Khi thấy mấy gian hàng rong bán những món đồ trang trí dễ thương tôi
nhất quyết mua hai cái băng đô phát sáng rồi bắt Gil phải đeo lên. Cái
của tôi có hình tai gấu còn của Gil là tai thỏ. Gil nhìn cái băng đô
trân trối một chút rồi hỏi tôi.
– Em có chắc là muốn đeo hai cái này lên đầu không.
– Chắc chứ. Không thì mua làm gì
– Em không thấy nó rất kỳ cục à.
– Em có thấy gì đâu. Người ta đeo đầy ra kìa.
– Vậy mình em đeo đi sao Gil cũng phải đeo.
– Thì phải có đôi có cặp chứ.
– Nhưng mà thế này thì con nít lắm.
– Gil thì lớn với ai.
– Em… em….
– Giờ Gil có chịu đeo lên không.
– Không đeo. Mất hình tượng của Gil à.
– Không đeo thật không. Cho Gil ba mươi giây suy nghĩ.
…..
…..
….
– Được rồi Gil sẽ đeo mà. Bó tay với em luôn.
– Thế mới ngoan nha. Yêu chết đi được..
Tôi mỉm cười hài lòng sau khi thấy Gil làm bộ mặt như ăn khổ qua mà
đeo lên cái băng đô tai thỏ. Cậu ấy còn không ngừng nhìn ngó chung quanh xem có đụng phải người quen hay không. Thực sự trông Gil lúc này rất dễ thương,không còn cái khí chất cao ngạo lạnh lùng như bình thường,thay
vào đó là chút ngốc nghếch đáng yêu. Tôi không kiềm được mà khẽ nhéo
nhéo hai má cậu ấy một chút, Gil khẽ trừng tôi một cái nhưng chả có tí
uy hiếp nào.
Tôi kéo Gil cúi xuống rồi lấy điện thoại ra selfie mấy kiểu để kỷ niệm.
Cũng xem như làm bằng chứng sau này bị Gil ăn hiếp sẽ mang ra đe dọa cậu ấy. Gil cũng chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ với tôi thôi.
Mới đầu còn ngại ngùng nhưng sau đó một lúc Gil cũng quen dần và
không để tâm tới cái băng đô nữa. Chúng tôi lại cùng nhau nắm tay đi
dạo, thấy quán kem tôi liền đòi Gil mua. Gil cũng chiều theo tôi vô điều kiện.
Chúng tôi đi dạo,mua một vài món quà tặng cho nhau. Những người yêu
Noel hay tặng nhau những món quà giá trị nhưng chúng tôi vẫn đang là học sinh nên chúng tôi có những món quà kiểu học sinh. Gil tặng tôi một chú gấu bông rất đáng yêu còn tôi tặng cậu ấy một con thỏ xám. Ban đầu tôi
chọn con thỏ trắng nhưng Gil không chịu,cậu ấy nói cậu ấy là thỏ xám.
Mạnh mẽ dũng cảm chứ không yếu đuối dễ thương như thỏ trắng.
Tôi thì nghĩ rằng Thỏ thì xám hay trắng cũng là Thỏ thôi,đều dễ thương
nhỏ nhắn,tuy nhiên tôi cũng không nói ra. Cứ để Gil tự an ủi cậu ấy cũng được.
Khi chúng tôi cùng trở về cũng đã là nửa đêm. Tuy đường còn nhiều
người qua lại nhưng tôi vẫn có chút lo lắng. Lúc xuống xe tôi cứ nấn ná
không muốn vào nhà mà nhìn Gil, Gil hiểu được lo lắng của tôi nên nói.
– Em an tâm vào nhà đi. Gil sẽ cẩn thận mà, về tới nhà sẽ gọi cho em.
Tôi cũng nói.
– Gil chạy xe không được quá nhanh nhé. Để ý đường xá một chút,nửa đêm hay có mấy thành phần bất hảo đua xe vượt ẩu.
Gil cười khẽ rồi nói.
– Gil biết rồi mà. Em cứ lo xa như bà cụ ấy.
Tôi có chút hờn giận mà nói.
– Lo xa cũng được. Gil bây giờ là người của em, em lo lắng cho người của em thì có gì sai.
Gil tròn mắt nhìn tôi hỏi lại.
– Gil là người của em hồi nào.
Tôi đáp.
– Hôm qua,hôm nay , sau này và cả sau sau này nữa Gil cũng là người
của em. Thuộc quyền giám sát của em,thuộc quyền sở hữu của em.
Gil cười khẽ rồi nắm tay tôi kéo lại sau đó khẽ hôn tôi một cái rồi nói.
– Được rồi bà chủ. Từ nay Gil là của em. Em có thể yên tâm đi vào nhà được chưa,Gil hứa sẽ bảo vệ tấm thân này thật tốt cho em.
Tôi có chút đỏ mặt cũng bởi vì nụ hôn của Gil cũng là bởi những lời
Gil nói. Vốn cũng chỉ trêu Gil một chút nhưng khi Gil nói tấm thân cậu
ấy là của tôi thì tôi lại không thể không nghĩ tới một chút chuyện không nên nghĩ.
….
Ngủ ngon.
Tự nhiên tôi rất muốn biết 4 năm sẽ có bao nhiêu ngày. Ai tính giùm tôi nhé. Tôi lười lắm..
#tieuacma
#daiacma
(Còn tiếp)