Sau khi mẹ
cùng ba trao đổi với nhau thì cũng chấp nhận điều kiện của tôi. Tôi nghĩ trong một vấn đề khiến hai bên mâu thuẫn với nhau,đừng bên nào cương
quyết cứng nhắc quá. Mà cả hai bên đều nên nhún nhường nhau một chút,
thì chuyện đó sẽ dễ giải quyết hơn.
Tôi nhún nhường ba mẹ và chấp nhận đi du học để ba mẹ phần nào an tâm hơn. Ba mẹ cũng sẽ vì vậy mà
cân nhắc đến việc sẽ chấp nhận tình cảm của tôi và Gil. Như vậy mối quan hệ của tất cả sẽ không bị rạn nứt đỡ vỡ đi, bởi vì ba mẹ không muốn mất đi tôi cũng giống như tôi không muốn mất đi ba mẹ.
Thời gian tôi ở bệnh viện ba mẹ cũng đồng ý để Gil tới thăm tôi. Bởi vì áp lực tâm lý không còn nặng nề nữa nên tôi cũng rất nhanh hồi phục. Hơn một tuần sau tôi cũng được xuất viện, lúc làm thủ tục ra viện bác sĩ vẫn không quên
nhắc tôi rằng không được tự tạo áp lực cho bản thân. Nếu không sẽ rất dễ mắc phải căn bệnh trầm cảm.
Thời gian tôi phải đi du học còn gần một tháng nữa. Trước đây không có ý định muốn đi nên tôi không bận tâm
tới việc mình sẽ đi đâu và trong bao lâu. Nhưng giờ quyết định đi rồi
nên tôi mới hỏi ba mẹ, mẹ tôi nói.
- Đi Mỹ, thời gian khoảng 4 năm.
Tôi hỏi lại mẹ.
- Chi phí đi du học ở Mỹ rất cao. 4 năm thì làm sao ba mẹ có thể đủ kinh phí.
Mẹ nói.
- Tiền tiết kiệm của gia đình trong thời gian qua. Hơn nữa với thành tích học của con rất tốt nên phía công ty của ba mẹ đã đồng ý hỗ trợ một
phần.
Tôi im lặng không hỏi thêm gì nữa. Có lẽ vì ba mẹ khi ấy
chỉ muốn tách tôi và Gil ra thật xa nhau nên mới chọn cách để tôi đi xa
như vậy. Nhưng mà mọi chuyện cũng đã rồi, tiền cũng đóng rồi và tôi cũng hứa sẽ đi du học rồi nên phải giữ đúng lời hứa của mình.
Thời
gian còn lại ở nhà tôi tranh thủ học thêm chút tiếng anh, mặc dù vốn
tiếng anh của tôi đã khá ổn nhưng dù sao cũng không có việc gì làm. Gil
vẫn thường ghé sang nhà tôi như xưa và đã không còn bị cấm cửa nữa.
Chúng tôi hiện tại luôn trân trọng khoảng thời gian ít ỏi còn lại được ở bên nhau, bốn năm là một thời gian không hề ngắn cho thử thách tình cảm của chúng tôi.
Hành lý tôi mang đi du học cũng không nhiều. Chỉ
mang quần áo và ít sách vở, những món quà Gil tặng tôi mỗi dịp lễ hay kỷ niệm rất nhiều,tôi chỉ có thể mang theo vài món. Đồng hồ đeo tay, giầy
và một con gấu bông. Bởi vì tôi cũng không phải là đi luôn, tôi sẽ trở
về. Vậy nên tôi chỉ mang theo một chút gì để nhớ, để có động lực sống
thật tốt trong quảng thời gian xa xứ mà thôi.
Việc tôi đi du học
cũng chẳng ai biết. Mãi tới ngày cuối cùng khi ba mẹ làm tiệc chia tay
để tôi lên đường thì tôi mới gọi cho mấy cô bạn của mình báo cho họ
biết. Các bạn cũng rất bất ngờ và trách móc tôi sao không nói sớm hơn,
nhưng mà họ vẫn tới chia tay tôi. Bữa tiệc diễn ra trong không khí vui
vẻ...
Lúc chỉ có mấy đứa ở một chỗ Linh Lan liền hỏi tôi.
- Thế ba mẹ cậu biết chuyện rồi à.
Tôi chỉ gật đầu. Cậu ấy lại hỏi.
- Đây cũng là lý do họ bắt cậu đi du học .
Tôi lắc đầu đáp.
- Cũng không hẳn là thế. Thật ra cũng là do tôi chọn lựa.
Trước sự ngạc nhiên của Linh Lan và hai cô bạn Tường Vi và Minh Nguyệt tôi
cũng đành nói với họ tất cả những chuyện tôi đã trãi qua trong mấy tháng nay. Ba cô bạn nghe xong cùng đồng loạt thở dài, Tường Vi nói.
- Kể ra đây cũng là chọn lựa tốt nhất. Chứ hiện tại tới tôi cũng không mấy chắc chắn vào tương lai huống chi hai người.
Minh Nguyệt cũng nói.
- Phải rồi. Bốn năm sau chúng ta cũng đã 24 tuổi, lúc ấy những suy nghĩ sẽ chững chạc hơn và đáng tin hơn.
Linh Lan thì nói.
- Nhưng cậu không sợ sau 4 năm cậu hoặc Gil sẽ có một người thay đổi à. Không ai biết trước được điều gì.
Tôi cười khẽ nói.
- Nếu thực sự như vậy thì cũng tốt. Tôi và Gil sẽ biết được hai đứa không thuộc về nhau như đã nghĩ. Và sự chia cách cũng sẽ không đau khổ quá
nhiều.
Linh Lan cũng gật đầu đồng ý với tôi. Sau cùng ba cô bạn đều chúc tôi học tập thật tốt nơi xứ người..
Linh Chi cũng có mặt và em ấy rất buồn vì chuyện tôi đi du học. Linh Chi
luôn muốn học cùng trường với tôi và cũng đã thi đậu vào trường đại học
tôi đang học, tuy nhiên em ấy học bên hậu trường chứ không phải bên MC
như tôi. Vậy nên khi biết tôi sẽ đi du học em ấy rất tiếc nuối.. Tôi
phải an ủi mãi em ấy mới vui vẻ lên được.
Riêng Gil,bởi vì đã có
nhiều thời gian để trò chuyện với nhau trước đó. Những gì cần nói cũng
nói hết rồi nên hôm nay tôi và Gil cũng không nói nhiều với nhau. Giữa
tôi và cậu ấy luôn có sự tương thông không cần diễn đạt bằng ngôn ngữ
cũng hiểu được.
Sau khi các bạn về hết chỉ còn tôi và Gil trong
phòng. Ngày mai tôi sẽ lên máy bay lúc 9h sáng, tôi không muốn Gil sẽ
tới sân bay tiễn mình nhưng cậu ấy lại cương quyết không chịu. Gil nói..
- Gil muốn tận mắt nhìn em ra đi để tin tưởng rằng em sẽ về.
Tôi không còn biết nói gì nữa. Cho dù cố giả bộ mạnh mẽ tới đâu thì tôi vẫn không thể mạnh mẽ trước mặt Gil. Tôi chỉ biết ôm lấy cậu ấy, gục đầu
lên vai cậu ấy mà khóc. Chỉ cần nghĩ tới bốn năm dài đằng đẳng, chỉ cần
nghĩ tới thế giới xung quanh sẽ không có Gil, không được tựa vào cậu ấy, không được cậu ấy ôm vào lòng là tôi cảm thấy rất khổ sở.
Đêm
hôm ấy Gil ở lại cùng tôi. Có lẽ vì bốn năm tôi phải đi xa cũng khiến ba mẹ tôi mềm lòng nên đồng ý cho Gil ở lại. Chúng tôi đều không muốn ngủ, thời gian trôi đi mỗi một giây nghĩa là thời gian chúng tôi ở bên nhau
lại ngắn lại. Chúng tôi chỉ biết nằm im lặng ôm nhau, cảm nhận hơi ấm và mùi hương của nhau mà chúng tôi biết sẽ rất lâu sau mới có thể tìm lại
được.
Mãi cho tới khi trời gần sáng Gil mới bắt tôi ngủ một chút. Cậu ấy lo lắng tôi sẽ mệt mỏi vì chuyến bay rất dài. Dưới sự dụ dỗ của
Gil tôi cũng dần thiếp đi, trong giấc ngủ chập chờn khi ấy tôi cảm nhận
được khuôn mặt bị ai đó vuốt ve thật nhẹ. Cảm nhận được nụ hôn dịu dàng
trên môi và có cả những giọt nước nóng hổi rơi trên má. Rất muốn thức
dậy để biết xem chuyện gì đang xảy ra nhưng lại không được.... Giấc ngủ
của tôi hôm nay tràn ngập bất an và trái tim mơ hồ đau đớn..
....
Chuyến bay đã cất cánh, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn những đám mây trôi lơ đãng
giữa tầm mắt. Nhìn khung cảnh bên dưới cứ dần xa mờ rồi hoàn toàn biến
mất.. Lúc này đây mới thấu hiểu nhất cảm giác cô đơn,lo sợ và cũng nhận
ra thực ra mình chỉ là một kẻ yếu đuối tới đáng thương.
Lúc bước
vào phòng chờ tôi đã cố không cho phép bản thân mình rơi lệ. Tôi cũng
không dám quay lại quá nhiều, mẹ tôi khóc rất thương tâm còn ba tôi thì
im lặng. Gil ở bên cạnh lại cười khẽ với tôi, tôi biết cả tôi với Gil
đều đang cố gắng, cố để đối phương an lòng..
Chuyến đi xa đầu
tiên trong đời lại là một chuyến đi cô độc. Nhìn những khuôn mặt xa lạ
chung quanh tôi càng cảm thấy mình thật bé nhỏ. Nếu như giây phút này có một đôi cánh thì tôi sẽ bất chấp tất cả mà bay về bên Gil. Tôi nhận ra
mình nhớ cậu ấy rồi..
Cũng chẳng biết thời gian qua bao nhiêu lâu nữa. Tôi như một kẻ vô hồn, lúc thì ngủ thiếp đi lúc lại giật mình thức tỉnh. Mãi cho tới khi thông báo hạ cánh được phát đi tôi mới biết mình
đã tới đích rồi.
Bước ra khỏi máy bay và nhìn lên một vùng trời
xa lạ. Kể từ hôm nay tôi sẽ ở đây,học tập, cố gắng và kiên trì. Nhất
định phải sống thật tốt, nhất định phải trở thành một người mạnh mẽ hơn
khi trở về..
......
Đi rồi phải trở về nha bạn Gấu.
Phải sống thật tốt.
Nhất định phải sống thật tốt..
(tieuacma sến).