Hoàng Tử Và Cô Bé Lọ Lem

Chương 1: Chương 1




Chương 1

Khi gặp một chàng hoàng tử, rất có khả năng bạn chính là cô bé lọ lem.

Đồng Đồng chính là một cô bé lọ lem khi cô gặp Thụy hoàng tử. Cô vĩnh viễn nhớ rõ diện mạo của cậu. Ở dưới ánh mặt trời, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười ngang ngạnh, cậu hơi nghiêng người xuống, hỏi vị giáo sư: “ Thầy ơi, thầy muốn em nêu suy nghĩ của mình về đề tài trong quyển sách này sao?” Giáo sư giống như cố ý làm khó hắn, bắt phải nêu lên ý kiến. Cậu cầm quyển sách lên, nhìn bìa sách suy tư một chút sau đó ngón tay thon dài lật từng trang giấy. Chỉ trong chốc lát, cậu ngẩng đầu lên nhìn giáo sư rồi ung dung nêu lên ý kiến của mình. Các bạn học trong lớp có người khâm phục cũng có người ghen ghét. Khi Đồng Đồng ngẩng lên thì giáo sư đã cho cậu ngồi xuống. Khi vị giáo sư quay người tiếp tục giảng bài thì cậu lại gục đầu xuống quyển sách, tiếp tục giấc ngủ của mình.

Cậu ta có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, mái tóc xoăn. Cậu ta được rất nhiều bạn học hâm mộ cũng được các thầy tôn trọng vì IQ rất cao. Nhiều lúc trong mắt Đồng Đồng, cậu thanh khiết như tuyết. Khi cậu bước ra từ thư viện ra, đi xuống những bậc thang, áo sơ mị nhẹ bay trong làn gió, giống như một con chim bồ câu trắng thuần khiết.

Cậu ta có vẻ là một con người khá u buồn. Vào giờ nghỉ giải lao giữa các tiết học, luôn nhìn ra bầu trời xanh giống như đang có một câu hỏi rất khó trả lời cần sự gợi ý của trời xanh. Bóng lưng phóng khoáng thoạt nhìn rất cô đơn, không phụ thuộc vào ai.

Cậu ta như là một loại rượu, mà con lại say rượu, không thể nào tự thoát ra được.

Đó là năm mười sáu tuổi, cô yêu thích một đóa hoa đang nhẹ lung lay trong gió, mà cậu lại đứng kế bên đóa hoa đó, tay áo nhẹ nhàng bay, trên môi nở một nụ cười yếu ớt.

Nhưng lòng cô lúc nào cũng bất an, lo lắng. Bởi vì thi vào trường đại học sức ép rất lớn. Mà nơi cô ở nổi tiếng là có nhiều học sinh thông minh, năm nào điểm thi vào đại học cũng rất cao. Cô lại không phải người học hành giỏi giang gì, chẳng qua là cố gắng đọc sách mà thôi. Cho nên, cô không dám bày tỏ tình cảm của mình với cậu, chỉ dám từ xa đứng nhìn. Đối với cô mà nói thầm mến là khi đang đi học còn yêu mến là khi học đại học.

Cô học chung lớp với cậu 3 năm, người ngoài nghĩ người thông minh như cậu chỉ có trong tiểu thuyết. Có một lần cậu vào lớp hóa nhưng lại đọc truyện nên bị thầy tịch thu, đồng thời cũng hứa nếu cậu thi đạt trên 90 điểm thì sẽ trả lại. Vào hôm thi, cậu làm bài một cách siêu phàm kết quả đựơc đến 99 điểm. Thầy cũng chỉ có thể khâm phục nhìn, đương nhiên là phải trả sách lại cho cậu.

Cậu còn có mối quan hệ rất tốt với các bạn nữ sinh. Có một nữ sinh khuôn mặt tròn tròn, đeo mắt kính gọng đen hay chạy tới tìm cậu nói chuyện. Hai người luôn nói chuyện rất vui vẻ, những lúc đó gương mặt cậu mới có một chút niềm vui. Tất cả mọi người để cho rằng hai người bọn họ đang nói chuyện yêu đương, có một số người còn đến chọc bọn. Cô gái chỉ luôn cười có ý như thừa nhận còn cậu thì ra sức phủ nhận.

Vì vậy những người không có quan hệ như Đồng Đồng chỉ có thể tranh thủ sau lúc ăn trưa ngắm cậu. Lúc này cậu luôn ngồi ở chỗ đối diện cô, để đầu lên cách tay rồi nhắm mắt lại ngủ đi. Cô cũng điều chỉnh vị trí của mình để khi có thể mở mắt ra thì thấy khuôn mặt của cậu như một con chim ngoan ngoãn đang ngủ.

Cậu giống như luôn tồn tại trong giấc mơ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.