Chương 4
Hoàng tử gặp lại công chúa, chuyện gì sẽ xảy ra?
Sau khi chia tay được một năm, Đồng Đồng và Thụy hoàng tử gặp lại nhau.Trong kì nghỉ đông, các bạn học thời trung học tụ tập rủ nhau ăn uống. Đồng Đồng tới muộn, lớp trưởng cũ sốt ruột đứng ở trước cửa nhà hàng đợi cô. Cô mới vừa đến đã kéo thẳng lên lầu. Ở góc rẽ cầu thang , cô nhìn thấy hoàng tử. Mặc dù trong lòng chuẩn bị rất nhiều nhưng Đồng Đồng vẫn quên mất việc phải chào hỏi anh, chỉ chăm chú dõi theo, cho đến khi bị lớp trưởng túm vào một gian phòng.
Tình bạn giữa Đồng Đồng và các bạn nữ cũng không tệ, tất cả mọi người đều tiếp đón cô , nhiệt tình hỏi han tình hình của cô. Cô khách khí trả lời câu hỏi của mọi người, cũng lễ phép hỏi lại những câu tương tự. Khi nói chuyện,ánh mắt của cô dừng lại trên từng người bạn, hồi tưởng quá khứ. Ánh mắt cô nhìn mọi người, nhưng lại không thấy Khiêu Khiêu. Bởi có bóng ma tâm lí trong lòng, cô ngượng ngùng hỏi người khác, Khiêu Khiêu vì sao còn chưa tới. Cô cảm giác như mình là người có tật giật mình, giống như chỉ cần cô vừa hỏi về Khiêu Khiêu, tất cả mọi người sẽ đoán được giữa các cô từng phát sinh chuyện gì.
Cả buổi liên hoan, cô cũng không nói với hoàng tử một câu nào, cũng không liếc mắt lấy một lần, đây là cô cố ý. Cô giống như áo gấm về làng, ra vẻ có tình yêu mới rất hạnh phúc để khiêu khích hoàng tử. Tuy rằng cô cũng không đứng trước mặt mọi người mà khoe khoang về bạn trai.
Trong bữa tiệc, các nam sinh đều không ngừng đến bên phía nữ sinh bên này mời rượu, cuối cùng hoàng tử cũng tới. Anh đứng phía trước cô, không hề vội vã chúc mừng, anh cũng không lấy chén của mình, tiện tay lấy cái chén rượu trên tay của Đồng Đồng, cười với mọi người và nói “Tôi mời em một li.” Anh uống rượu xong, còn nâng chén đặt ở trước mặt Đồng Đồng . Đồng Đồng đơ một hồi lâu, khoảnh khắc anh tự lấy chén rượu, trong lòng cô đột nhiên dậy lên một chút áy náy, một lát sau thì luôn trong trạng thái lửng lơ, hơi thở của cô trở nên ngắn hơn, hoang mang lo sợ. Giống như lần đầu bọn họ hôn nhau, anh cúi đầu tựa như muốn hôn cô, nhưng ngay khi chạm đến miệng cô thì anh đổi ý, cắn lên môi cô một cái. Khi đó cũng giống như bây giờ.
Ăn uống xong mọi người đề nghị tới KTV (Karaoke) tiếp tục vui vẻ. Đồng Đồng định không đi, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của hoàng tử sau rất nhiều cái đầu, ánh mắt của anh u buồn như chờ đợi cô đi cùng. Cô cúi đầu, không từ chối lời mời của mọi người. Dọc đường đi, lỗ tai cô vang lên tiếng “Vù vù”, hình như là hơi thở của hoàng tử.
Bước vào phòng, Đồng Đồng ngồi ở ghế sô pha thứ nhất bên trái, hoàng tử ngồi thứ nhất bên phải, ở giữa cách nhau rất nhiều người, tất cả mọi người chơi đùa ầm ĩ, Đồng Đồng và hoàng tử tất nhiên cũng tham gia, cũng vui vẻ “Ha ha” cười to, nhưng mà, hai người họ đều có tâm sự riêng.
Một lát sau Đồng Đồng xuống tầng dưới giúp mọi người lấy đồ uống. Lấy được đồ uống rồi, Đồng Đồng lần mò theo tường đi lên cầu thang mờ mờ được một bước, đột nhiên ngẩng lên thì nhìn thấy hoàng tử ở ngay trước mặt. Bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, Đồng Đồng lòng rất đau, nhưng lại không khóc. Hoàng tử dùng một tay đỡ lấy chỗ đồ uống, sau đó dùng bàn tay còn cầm tay Đồng Đồng, dẫn cô lên. Đi được nửa cầu thang, Đồng Đồng bỗng dừng lại, giống như một cô gái nhỏ giận dỗi không chịu đi lên. Cô nhìn chằm chằm vào mắt hoàng tử, đợi hoàng tử cho đáp án, cô đã nghĩ đến mọi trường hợp, tóm lại là muốn nghe một đáp án chính xác. Hoàng tử đến gần cô, dùng vẻ mặt yếu ớt nhìn, sau đó cúi đầu hôn cô. Anh hôn cô một cách mãnh liệt, giống như muốn đem cô làm thịt. Cô cũng mạnh dạn đáp lại nụ hôn của anh, khó thở, cả người cô run rấy. Cuối cùng, cô nghe hoàng tử nói bên tai mình: “Anh rất yêu em.”
Sau khi buổi đi chơi kết thúc, cô cùng anh tự nhiên đi đến một chỗ, dưới ngọn đèn đường huy hoàng, tay nắm tay tự do đi lại.
Đồng Đồng được hoàng tử đưa về nhà liền nhận được điện thoại của Tiếu Kiệt. Giọng nói của Tiếu Kiệt có vẻ như cố kìm nén cơn giận : “Muộn thế này rồi mới về nhà ? Anh đã gọi điện giục em năm lần rồi ” Đồng Đồng lập tức luốn cuống, không biết nên trả lời anh như thế nào. Tiếu Kiệt cơ bản thì không nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, quan tâm hỏi cô “Có mệt lắm không ? “, Đồng Đồng rất mệt, Tiếu Kiệt liền nói, nghỉ ngơi cho tốt đi, chúc ngủ ngon, bà xã. Anh luôn gọi cô là “Bà xã”, nhất là một lần, anh đưa cô về kí túc xá, lưu luyến không muốn buông tay cô, sau khi cô đã đi vào trong rồi, anh còn nói qua lớp kính nói với cô : “Bà xã, hôn một cái.” Sau đó, anh liền dán miệng mình lên cánh cửa thủy tinh. Cô che miệng cười không ngừng, anh vừa khéo mồm vừa đáng yêu.
Tiểu Kiệt rất yêu cô. Đối với anh, cô là tất cả. Không có ý nghĩ sẽ rời xa nhau, nhưng cô cũng nhận ra bản thân mình sẽ rất đau lòng khi rời ra Tiêu Kiệt. Cô không thể rời xa Tiểu Kiệt cũng không thể thoát khỏi sự dịu dàng của hoàng tử.