Hoàng Tử Và Công Chúa Của Thế Giới Ngầm

Chương 38: Chương 38




“Chờ một chút, Anh Phong! Anh đi đâu vậy!” Nguyệt nhìn Phong vội vã rời đi! Kéo tay anh!

“Thần vẫn chưa về, anh muốn đi tìm cậu ấy, trời sắp tối rồi các người xuống núi trước đi, tìm được người chúng tôi sẽ xuống núi “

“Đừng, em cũng muốn đi” không thể để cho bọn họ tìm được Thần, nếu không mọi việc tôi làm hết thảy sẽ uổng phí, hơn nữa nếu như Thần không chết, đem mọi chuyện nói ra! Tôi đây liền xong đời!

“Em đừng đi, em đi theo bọn anh chỉ liên lụy mọi người mà thôi “ Phong không nhịn được đẩy tay Nguyệt ra! Xoay người tránh đi

“Nhưng là “ quên đi , nói ra đi! Tìm được Thần sau này tôi còn có cơ hội ra tay! “Nhưng là em biết chị Thần ở đâu” dừng bước, quay đầu lại nhìn Nguyệt

“Em nói gì? Em biết Thần ở đâu vậy tại sao không nói sớm!” Sắc mặt âm trầm đáng sợ!

“Thật xin lỗi em sợ, thật xin lỗi! Cũng là lỗi của em!” Phong nổi giận xông qua túm lấy vai Nguyệt

“Nói mau, cậu ấy làm sao, ở đâu “

“Chu Mẫn rơi xuống khe suối trong, em vốn là trở lại tìm người giúp, nhưng lại lạc đường, sau chị Thần tìm được em. Vừa đến khe suối cứu Chu Mẫn, nhưng là bản thân lại không cẩn thận rơi xuống, thật xin lỗi, anh Phong “

“Ở chổ nào, em còn nhớ rõ vị trí không?” Lắc đầu, “Em là ở trên đường gặp phải bạn học đi tìm em nên mới đi theo trở về !”

Quên đi, không trông cậy vào cô nữa “Em trước trở về cùng bọn họ, mấy người chúng ta lại tiếp tục tìm xem” nói xong ra hiệu cho mọi người trở về! Những bạn học khác mặc dù lo lắng nhưng cũng không nói gì, cả nhóm thu thập đồ xong cùng nhau đi xuống núi! Hừ! Băng Thần, coi như mạng cô lớn! Hi vọng bọn họ không tìm thấy cô ta! Ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng mờ! Đi theo mọi người cùng nhau xuống núi!

Oa! Lạnh quá! Trời từ từ trở tối bốn phía dần tối đen! Thật đói và lạnh! Chết tiệt! Thân thể cũng nhanh cứng ngắc lại! Cầm lấy ba lô lục lọi một chút xem bên trong còn có đồ gì có thể dùng! Nước! Thức ăn! Ám khí! Đạn mù! Sương phòng thân! Còn có súng! Chờ một chút đây là cái gì, trong tay vuốt một thứ giống như cây gậy dài chừng 10cm! Ân! A! Nhớ rồi, đây là đạn tín hiệu! Được cứu rồi! Tay chân luống cuống vội vàng mở bao! Đốt! “Sưu” hướng lên bầu trời bắn ra một đồ án! Loại đạn tín hiệu này là chuyên dụng trong bang! Cho nên tương đối đặc thù! Tín hiệu vừa phát ra! Không chỉ có Phong và mấy người bọn họ thấy được, những người khác trên chân núi cũng nhìn thấy!

“Là Thần, đây là đạn tín hiệu chuyên dụng trong bang!” Phỉ vui mừng nói

“Nhìn vị trí hẳn là ở bên kia! Nhanh lên một chút” Phong, bọn họ vội vàng chạy đến nơi phát ra tín hiệu! Vào lúc này, một người khác cũng chạy đến phương hướng của tôi! Mặc dù lạnh đến mất đi trực giác, nhưng chung quanh hết thảy vẫn không thể gạt được tôi! Cảm giác bên trái có người chạy đến chỗ tôi, mặc dù không nhìn thấy người khác, nhưng vẫn cảm giác người này thân thủ rất cao, không hề dưới tôi, thậm chí vượt qua tôi, là địch hay là bạn!

Đi tới bên cạnh! Tín hiệu là từ nơi này phát ra! Đi xem một chút sao! Nhún người nhảy lên! Phát ra một chút ánh sáng, thấy cách đó không xa có một người ngồi co ro! Nhìn thân hình hình như là cô ấy? Nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện! Không biết là địch hay bạn! Cầm ám khí trong tay, chuẩn bị sẵn sàng! Cảnh giác nhìn anh ta! Chống vách núi từ từ đứng lên! Nhìn anh ta “Anh là ai “

Nghe thanh âm hình như là vậy! Từng bước từng bước đi tới! “Đứng lại! Là địch hay bạn” tiếp tục đi về phía trước, được! Đừng trách tôi không khách khí, phóng ám khí! Người nọ dễ dàng tránh được! Cao thủ! Lại đến! Vẫn như thế! Cầm roi trên tay! “Ba ” ” bành bạch ” liên tục phát vài roi! Cũng bị anh ta tránh thoát, dừng công kích, nhìn anh ta! Người nọ dừng né nhìn tôi phủi bùn đất trên người

“Tiểu Thần, em lại nghênh đón anh như vậy a “ A! Nghe thấy thanh âm rất quen thuộc! Đại sư huynh.

“Đại sư huynh, anh là đại sư huynh” nhảy lò cò đến trước mặt đại sư huynh! Thật sự là anh ấy nga! Thật là cao hứng! Đột nhiên nhào tới trong ngực anh “A! Thật sự là anh, thật là vui mừng nha”

“Đại sư huynh nhìn thấy anh em thật là thật cao hứng a “

“Được rồi, lớn như vậy rồi còn làm nũng, làm sao em lại bị vây ở chỗ này “ nắm cánh tay lạnh như băng của tôi! Vội vàng đem áo khoác của mình cỡi ra khoác lên người tôi! Thật là ấm áp a!

“Em không cẩn thận té từ trên xuống, trặc chân không trở về được! Cho nên bị vây ở chỗ này nữa “

“Thiệt là, từ lúc nào lại trở nên lơ mơ như vậy! Trên núi lạnh, chúng ta đi thôi!”

“Đợi một chút! Sư huynh! Bạn em có thể đang chạy đến đây! Đợi bọn họ đi” lỡ bọn họ tới không thấy tôi, sẽ lo lắng !

“Nghe! Bên kia hình như có tiếng đánh nhau” Vũ lẳng lặng nghe thanh âm “Nhanh lên một chút” tốc độ mọi người nhanh hơn!

“Hình như là ở bên này, tìm xem sao!” Phong

“Thần! Cậu ở đâu “ là tiếng của Phong a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.