Ngồi xuống cởi vớ ra! Nhìn mắt cá chân sưng lên! Kiểm tra qua loa một
chút, hình như bị trật xương rồi! Làm sao bây giờ! Chẳng lẽ phải tự mình bó xương a! Không đau chết tôi mới là lạ! Nhưng cứ thử xem, khẽ cắn
răng! Tay từ từ hoạt động mắt cá chân! “Răng rắc “
“A”
đau, đến chảy nước mắt! Cẩn thận mang vớ vào, nhìn bốn phía, không phải
nói Chu Mẫn cũng ở dưới đây sao? Làm sao không thấy ai a! Chẳng lẽ
Nguyệt đang gạt tôi! Nhớ lại lúc vừa rồi, càng nghĩ càng thấy không
đúng!
Nhìn Thần té xuống! Nguyệt trên môi treo lên nụ
cười đắc ý! Hừ! Băng Thần! Lúc này tôi xem còn có ai tới giúp cô! Từ nay về sau Phong sẽ do tôi chiếu cố! Cô đi chết đi! “Ra đi” nói xong Chu
Mẫn từ góc chết bên kia đi tới bên cạnh Nguyệt.
“Nguyệt!” Thật tốt quá, Thần rốt cục biến mất. Trong lòng thoải mái hơn nhiều, thế giới bây giờ mới tốt đẹp làm sao a!
“Đừng cao hứng quá sớm! Có lẽ Băng Thần còn chưa chết đâu?” Hừ! Đợi đi!
“Cái gì? Không chết!” Cao như vậy té xuống cho dù không chết cũng sẽ không
có người đến cứu cô ta, còn không phải là kết quả như vậy “Cậu nghĩ quá
nhiều rồi “
“Vẫn là xuống núi nhanh một chút! Trời sắp tối rồi, đi thôi!” Nhìn phía dưới một chút, cẩn thận đi về
“Đúng rồi, một mình cậu xuống núi trước, tớ chờ một người rồi trở về” Nguyệt
đi tới đi phía sau Chu Mẫn nói, suy nghĩ một chút, gật đầu, hướng bên
kia đường xuống núi đi tới!
Ngẩng đầu nhìn bầu trời!
Trời sắp tối rồi! Mẹ kiếp ! Con nhỏ Nguyệt lại ám toán tôi, đáng chết!
Thế mà lại nghe lời cô ta! Xem khi trở về làm sao chỉnh cô! Trong lòng
tức giận nghĩ! Vết thương ở chân bởi vì không có rịt thuốc nên sưng to
lên! Động cũng không thể động! Nhảy qua nơi tránh gió! Lạnh quá a! Co
rút lại thành một khối!
Phong đi xuống vừa đi vừa gọi
tên Nguyệt! Nhưng là như cũ không thấy thân ảnh của bọn họ! Nhìn bầu
trời bao la đang dần chuyển tối! Lấy điện thoại di động ra tín hiệu
trong núi quá kém! Căn bản là không gọi điện thoại được! Đi ra ngoài
cũng đã hơn 2 giờ rồi, Thần hẳn là đã trở về rồi! Nói không chừng Nguyệt cũng đã trở về tập hợp! Nghĩ tới xoay người lại đi đến nơi tập hợp trên đỉnh núi! Vừa tới chỗ tập hợp đã nhìn thấy cả đám vây quanh một người
“Anh Phong, anh đã trở lại” Nguyệt thấy Phong vội vàng chạy lên! Nhìn xung quanh! Kỳ quái! Nguyệt đã trở lại, vậy Thần đâu?
“Nguyệt, em có thấy Thần không? Làm sao không thấy cậu ấy a” thảm, nên trả lời
thế nào đây? Phong lại hỏi những người khác, tất cả mọi người lắc đầu tỏ vẻ không nhìn thấy! Trong lòng vô cớ hoảng loạn! Không phải là Thần xảy ra chuyện gì chứ! Cô ấy hẳn là đã trở lại a! Trời sắp tối! Không được,
tôi phải đi tìm cô ấy! Đang chuẩn bị đi tìm.