Hoành Tảo Hoang Vũ

Chương 481: Chương 481: Tà Dương tâm kinh (2)




“Phạm huynh, [ tà dương tâm kinh ] kia chính là linh nguyên bí quyết vô chúc tính trân quý nhất, vô luận linh căn gì đều có thể tu luyện, chính là thế gian chí bảo! Ngươi muốn một người độc chiếm không biết là khẩu vị quá lớn sao?” Điền gia lão tổ cũng âm trầm nói.

Vô chúc tính linh nguyên bí quyết!

Cái này cũng có chút tương tự như lò luyện Hỗn Độn của Lâm Lạc. Không cần lo lắng linh căn của võ giả, công pháp sẽ tự động hấp thu linh căn của võ giả đối ứng linh khí thiên địa, có thể nói là tính áp dụng tối cường !

Cái này nếu như chỉ là công pháp cấp bậc bình thường thì cũng thôi, dù sao tứ đại gia tộc không thiếu ngũ hành công pháp, nhưng Tô gia chỉ có linh nguyên bí quyết của kim, mộc hai hệ, tin tưởng tam đại gia tộc khác cũng không sai biệt lắm, tuyệt đối không có khả năng đầy đủ hết ngũ hành, bởi vậy mà vô chúc tính linh nguyên bí quyết này có ý nghĩa trọng đại !

Phạm Thương Vũ phất tay áo, nói:“Việc này đừng có nhắc lại!”

“Sợ là không có đơn giản như vậy!” Điền gia lão tổ và Dịch gia lão tổ sau khi liếc mắt một cái, lập tức hình thành đồng minh công thủ. Phạm Thương Vũ có song lĩnh vực, tuyệt đối là đệ nhất nhân dưới linh cảnh, nếu đơn đấu thì bọn họ căn bản không có một tia phần thắng.

“Phạm huynh, còn thỉnh nghĩ lại!”

Phạm Thương Vũ cao giọng cười to, hai mắt tinh quang lóe lên, hào khí tận trời nói:“Phạm mỗ còn chưa từng có ủy khuất cầu toàn. Hai người các ngươi cũng không xứng!”

“Phạm Thương Vũ, đừng có cho mặt mũi rồi mà không cần!”

“Thật ngông cuồng rồi!”

Hai đại lão tổ Điền, Dịch đồng thời gầm lên rồi lao vào Phạm Thương Vũ khởi xướng công kích.

Đừng nhìn bọn họ nói dễ nghe, từ khi bắt đầu động thủ liền lập tức sóng vai, nào có cái gì phong độ cao thủ một chọi một! Đối với lão tổ bực này mà nói, đây đều là hư ảo, đạt tới mục đích mới là tối trọng yếu!

Phạm Thương Vũ đón đánh không chút nào yếu thế, tam đại Thích Biến cảnh cường giả đỉnh phong so chiêu, đó là uy thế cường đại loại nào, cho dù tràn ra một tia kình khí cũng có thể giết chết Thiên Hợp cảnh cao thủ!

Lâm Lạc vội vàng đem tử đỉnh tế ra, nhưng như vậy vẫn không đủ bảo hiểm, hai người không ngừng triệt thoái phía sau, cho đến khi ly khai cung điện thì trùng kích mênh mông như đại dương mới cáo dừng.

Loại cấp bậc chiến đấu này đã l không phải lĩnh vực mà hai người Lâm Lạc, Lăng Kinh Hồng có thể nhúng tay, cho dù Lâm Lạc cũng có được lĩnh vực!

“Nhân vì tài tử, điểu vì thực vong, quả thế!” Lăng Kinh Hồng khe khẽ thở dài.

“Phạm tiền bối biết ngươi đánh giá hắn như thế khẳng định sẽ phi thường ủy khuất!” Lâm Lạc cười nói.

“Bất quá, vô chúc tính linh nguyên bí quyết thực phi thường trân quý, ngươi lục hệ đồng tu, tối cần công pháp như vậy!” Lăng Kinh Hồng cũng chuyển đề tài.

Lâm Lạc lắc đầu, hắn có lò luyện Hỗn Độn có thể không cần nhìn tới bất kỳ công pháp nào trên đời, ngược lại là Lăng Kinh Hồng song hệ đồng tu, sau khi đột phá tiên cảnh mới cần pháp quyết!như vậy

“Chúng ta ở lại chỗ này cũng vô dụng, tiếp tục đi tới!”

Hai người xuất phát về phía trước, lại xuyên qua một tòa hoa viên thì xuất hiện ở trước mắt bọn họ là tòa cung điện thứ ba. Lâm Lạc lấy bản đồ mở cửa điện, hai người trước tiên quan sát một chút rồi mới đi vào.

Đây là một thế giới của tranh và chữ cổ, nhìn ra được chủ nhân nơi này cũng là người tao nhã. Nói như vậy, võ giả căn bản không có nhàn tình nhã chí có thể lãng phí vào những thứ này, cái gọi là mê muội mất cả ý chí đại khái chính là chỉ như vậy.

Võ đạo gian nan, như đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lui, nào có nhiều thời gian có thể như vậy lãng phí!

Hai người đều không hề nghiên cứu qua những thứ phong nhã này, sau khi cưỡi ngựa xem hoa một vòng thì đứng trước một bức họa. Cũng không phải bức tranh này tuyệt diệu không thể tả, mà là người trong bức họa là một nữ tử sau lưng có hai cánh!

Nếu không phải nữ tử có bộ dạng hoàn toàn khác với Bạch Vũ Nhu thì hai người đều phải hoài nghi có phải hay không từng gặp qua nàng!

Quả nhiên, nữ tử sau lưng sinh cánh không phải dị chủng xuất hiện ngẫu nhiên trong thiên địa, mà hẳn là một chủng tộc, chỉ là theo năm tháng tang thương mà biến mất ở trong con sông dài của lịch sử, cũng giống như Thiểm Điện tộc.

Nhưng bức họa này còn có một chỗ bất đồng.

Trên các bức họa hay tượng điêu khắc thường có ký tên nhưng Lâm Lạc hai người không hề có ấn tượng với những cái tên này. Nhưng có thể tưởng tượng những người này đều là xảo tượng đại sư xuất chúng. Duy chỉ có bức họa này không có kí tên, chính là để lại hai hàng chữ.

“Nói không hết tương tư, duyên tận khi lìa đời!”

Tựa hồ, chủ nhân của bức tranh này từng có một đoạn tình duyên với nữ tử có cánh kia, nhưng thiên ý trêu người, cuối cùng đôi yến lìa xa, chỉ còn lại vô tận tưởng niệm.

Lăng Kinh Hồng đang lúc đắm chìm trong tình yêu, dễ dàng sầu não, không khỏi nảy ra đồng cảm mãnh liệt.

“Đi!”

Hai người ly khai khỏi cung điện này lại xuyên qua một chỗ hoa viên rồi tới tòa cung điện thứ tư.

Dùng phương pháp đồng dạng mở ra cửa điện, chỉ thấy trong đại điện đứng sừng sững một tượng bằng ngọc thạch cực lớn, điêu khắc một trung niên nam tử cực kỳ anh tuấn đang khoanh tay mà đứng, rất có khí thế ngạo thị thiên địa.

Chung quanh thân hắn có ba người đang quỳ sát, là hai nam một nữ, một người tay cầm đại đao, một người cầm gương đồng, người cuối cùng nâng linh lung bảo tháp.

“Di?” Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều giật mình, nguyên lai đại đao kia cùng gương đồng nhìn đặc biệt quen mắt, giống hai kiện linh khí c bị Lâm Lạc luyện hóa trước kia như đúc. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài thì không dám khẳng định nhưng đến khi nhìn đến trên đại đao có khắc chữ sương nhận, mà trên gương đồng có hai chữ huyễn diệt thì tuyệt đối có thể khẳng định .

Thần bí nhân kia từng nói qua, chủ nhânhai kiện linh khí kia là bị chủ nhân của “Hắn” đánh bại , hơn nữa tổng cộng có ba người, xem ra chính là ba người quỳ gối nơi này!

“Nếu thấy được chủ nhân, liền thắp nén hương!” Lâm Lạc thoáng nhìn qua thấy trước người trung niên nam tử kia có một cái lư hương. Bên dưới lư hương có mấy thẻ hương, có thể khom người tế bái tưởng nhớ.

Bốn người này lúc sinh tiền đều là tiên cảnh tối cường giả, hơn nữa cũng không biết đã chết bao nhiêu năm, tuyệt đối là cổ nhân tiền bối, rất đáng để hai người dâng hương.

Lâm Lạc cùng Lăng Kinh Hồng đều cầm lấy một nén hương, sau khi châm xong thì phân biệt vái ba vái với mỗi pho tượng rồi cắm hương vào lư.

“Chúc mừng các ngươi đã thông qua khảo nghiệm cuối cùng!” Thanh âm thần bí lại lần nữa vang lên. Một đạo quang hoa lóe lên trùm lấy hai người, sau đó bừng lên, trong cung điện không còn thấy bóng dáng Lâm Lạc hai người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.