______________________________
Chương 37.1: Bạn của anh, Trình Nghiễn Ninh
()..,
Phan Dịch đi tới ngoài cửa, vẻ mặt có chút hoang mang.
Quầy bar đường phố này nằm ở bên cạnh hào thành của trung tâm thành phố, hai bờ sông được xanh hóa rất tốt, thấp thoáng có mấy công trình kiến trúc thấp bé, có vẻ vô cùng có phong cách, trời vừa tối sẽ trở nên náo nhiệt hẳn lên, sống mơ mơ màng màng.
Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, một con đường thật dài có vẻ có chút trống trải, nước mưa bị gió thổi tạt lên lá cây, trong nháy mắt, khí vị của mùa thu đã đột nhiên xuất hiện.
Đưa tay lên xoa ấn đường một cái, Phan Dịch lấy điện thoại di động ra xem thời gian.
Đã qua ba giờ rồi.
Cũng không biết Tống Tương Tương đã đến đâu rồi.
Anh nghĩ đến cô đã cố ý nhắc nhở mình là mượn điện thoại di động của người nhà để gọi điện thoại, vì vậy cũng không gọi lại, tiện tay nhét điện thoại di động vào trong túi quần, xoay người trở vào quầy rượu.
“Tương Tương cô nương còn chưa tới sao?” Mấy người đang chơi bài thấy anh trở vào đều đồng loạt bật cười, Nguyễn Huy còn cười đùa cợt nhã hỏi một câu.
Phan Dịch cầm lấy một cây dù ở trong quầy bar, tiện tay đánh lên trên lưng cậu ta một cái, híp mắt mắng: “Cút, Tương Tương cũng cho mày gọi hả?”
Nguyễn Huy: “...”
Ngực to không thể nói, tên cũng không thể gọi?!
Vậy gọi là gì!
Cậu ta nhìn theo bóng lưng Phan Dịch rời khỏi, một lần nữa không còn gì để nói.
*
Phan Dịch cầm dù đi ra khỏi quán rượu.
Trận mưa đầu mùa thu nói lớn không lớn, anh cũng không có bung dù ra, suy tính hai giây liền trực tiếp cất bước đi tới trạm xe buýt gần nhất.
Xa xa, một người nữ sinh xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.
Cách màn mưa và cành liễu đang lay động, bóng người kia thật ra cũng nhìn không rõ lắm, nhưng anh vẫn có thể phân biệt ra được đó chính là Tống Tương Tương.
“Tống Tương Tương —— “
Phan Dịch gân giọng rống to một tiếng.
Nữ sinh đang chạy như bay dừng bước chân nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục chạy.
“Chết tiệt!”
Phan Dịch nhíu mày một cái, bung dù ra bước nhanh tới.
Hai người ngừng lại ở bên cây liễu, Phan Dịch giơ cao dù cản mưa thay cô, trợn to mắt tức giận nói: “Em bị ngu hả, chạy lung tung làm cái gì?” Trạm xe buýt gần đây cách quầy rượu cũng hơi xa, Tống Tương Tương đội mưa chạy tới làm ướt cả tóc, mấy sợi tóc dính ở trên mặt, vẫn còn đang nhỏ nước xuống.
Bị anh mắng, Tống Tương Tương bối rối, cắn môi nói: “Chung quanh không có chỗ bán dù.”
“Vậy em không biết đi trú một lúc hả!”
Tống Tương Tương cúi đầu xuống, không nói gì cả.
Đương nhiên cô có thể trú một lúc rồi, đợi khi mưa nhỏ hơn một chút thì cũng có thể tìm một cửa hàng nào đó để mua một cây dù, rồi từ từ đi tới là được rồi. Nhưng ngồi xe đã mất gần một giờ, cô lại không có điện thoại di động, sợ Phan Dịch nóng lòng chờ đợi, cũng sợ anh đợi không được mà rời đi.
Nữ sinh mím môi có chút uất ức, cơn tức của Phan Dịch lập tức dịu đi một chút, thở dài nói: “ Được rồi, đi thôi, làm khô đầu tóc trước.”
Tống Tương Tương nga một tiếng, gật đầu đồng ý.
Phan Dịch định đi vào quầy rượu, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy cái áo ngắn tay của cô đã bị nước mưa làm ướt, con người càng thêm tối tăm, sau đó đột ngột ngừng bước.
Tống Tương Tương chạy lúc tới đã tận lực che chắn cho quần áo ở trước người, nhưng chỉ có hai cánh tay thì sao có thể lớn như vậy, dù có che chắn cỡ nào cũng bị ướt, ngoại trừ tóc ra, cái áo ngắn tay và cái quần jean của cô cũng ướt một mảnh lớn, đường cong trên thân thể đều lộ ra ngoài vô cùng rõ ràng.
“Sao vậy?” Mắt thấy Phan Dịch dừng lại, cô theo bản năng hỏi.
“Đi tới chỗ của anh đi, trong quán rượu rất loạn.”
“Nhà anh?”
Phan Dịch ừ một tiếng: “Nhà bạn anh, anh và cậu ta ở chung.”
Anh nói như vậy khẳng định là bạn nam rồi. Tống Tương Tương mím môi suy nghĩ một chút, có hơi ngượng ngùng hỏi: “Có tiện hay không?”
“Để anh gọi điện thoại.”
“Dạ.”
Phan Dịch che dù, hai người cùng nhau đi trên đường phố.
Sau khi gọi hai cuộc, bên kia cũng không có ai nghe. Phan Dịch có chút uất ức thở dài, quay sang nói với Tống Tương Tương: “Đoán chừng cậu ta không có để điện thoại di động ở bên cạnh, không sao cả, chúng ta cứ đi đến trước.”