Cô không muốn nói, Tống Tương Tương cũng quan tâm không có hỏi thêm nữa, chuyển đề tài nói: “Không phải mình đã lưu số điện thoại của Phan Dịch trên điện thoại di động của cậu sao, cậu đọc lại cho mình đi.”
“Nga.”
Chân Minh Châu lật lại danh bạ, sau đó đọc số điện thoại của Phan Dịch cho cô bạn của mình nghe.
*
Tống gia.
Tống Tương Tương cầm bút ghi lại dãy số, sau đó lại cắn cắn môi.
Nhà không có ai, vì vậy cô đã dùng điện thoại di động của ba nên có hơi chột dạ, hít thở sâu khoảng mấy lần, sau đó mới dằn lòng gọi điện thoại.
“ Alo, ai vậy?” Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói lười biếng của nam sinh.
“Phan Dịch?”
Nam sinh sững sốt một hồi, sau đó hỏi lại: “Là Tương Tương sao?”
“ Ừ, là em.” Tống Tương Tương cười một tiếng, cố gắng tự nhiên mở miệng nói, “Đây là điện thoại di động của ba em, ông ấy đã đi ra ngoài đánh mạt chược rồi, em mượn dùng một chút.”
“... Nghỉ lễ rồi à?”
“ Ừ, anh đang làm gì vậy?”
Phan Dịch cười một tiếng: “Không làm gì cả.”
Hai người đồng loạt im lặng mấy giây ở trong điện thoại, Phan Dịch đột nhiên thở dài một cái, hỏi cô: “Muốn ra ngoài chơi không? Anh đang rãnh đây.”
Tống Tương Tương cầm điện thoại di động cười lên: “ Được a, em sẽ đến tìm anh.”
Phan Dịch đọc địa chỉ một lần, sau đó cúp điện thoại.
*
Nhà của Tống Tương Tương ở lầu sáu.
Đợi đến khi cô hào hứng chạy xuống thì phát hiện sắc trời hình như không được tốt lắm.
Tin tức khí tượng ngày hôm qua đã nói có mưa, nhưng bậy giờ chỉ thấy có gió không thấy trời triển mưa, cô ở trước hành lang quấn quít một hồi, sau đó quyết định không mang theo dù, đón gió chạy đến trạm xe buýt.
Ông trời chơi không đẹp chút nào.
Xe buýt đi được nửa đường thì trời đã bắt đầu mưa, đợi khi cô ngồi thêm nửa tiếng thì mưa càng rơi càng lớn, nước mưa bị gió thổi tạt lên trên mặt người đi xe.
Chung quanh ngay cả một của hàng tiện lợi cũng không có.
Tống Tương Tương ôm cánh tay đứng ở trạm xe buýt, mắt thấy dòng xe chạy không ngừng trên đường, hung hăng chửi thầm một tiếng, một tay che trán rồi vọt vào màn trong mưa.
*
Trong quán bar đường phố.
Thời điểm không mở của buôn bán, trong ngoài quán đều lạnh tanh.
Bên quầy bar, bảy tám người nam nữ trong lúc rãnh rỗi tụ tập với nhau chơi bài tây. Chơi được hai vòng, Phan Dịch liền ném bài đi, chửi mắng: “ Con mẹ nó, không chơi nữa.”
“Bài của Dịch ca thúi không thể ngửi nổi a!” Nguyễn Huy ở bên cạnh đưa cái đầu vàng chói qua liếc nhìn bài của anh, ha ha cười nói.
Phan Dịch chơi mạt chược hay bài tây đều không tốt. Nếu bình thường bị giễu cợt như vậy, anh sẽ lập tức đạp cậu ta một cước, nhưng hôm nay anh lại có chút không yên lòng, nghe thấy lời của Nguyễn Huy ngay cả một phản ứng cũng không có, tiện tay lấy một điếu thuốc ở trên quầy bar đưa lên miệng.
Có người tiến lên, đê tiện cười hề hề hỏi: “Có hẹn sao, Dịch ca?”
Phan Dịch hít sâu một hơi, sau đó thở ra một luồng khói, híp mắt cười nói: “Ừ.”
“Ai vậy ai vậy, có phải một cô nàng ngực lớn hay không?” Nguyễn Huy vừa nghe anh đáp lập tức hăng hái lên, một bên vừa xào bài vừa nhìn anh, cười đùa cợt nhã hỏi.
Phan Dịch ngậm thuốc lá, ngước mắt liếc nhìn cậu ta một cái.
Nguyễn Huy nhanh chóng chia bài, cười cười nói: “Ta nói có dáng dấp đẹp trai thật là tốt, mấy cô em đều sẽ tự mình lao đầu vào, vậy thì bộ ngực lớn kia có thể là—— a —— “
Phan Dịch tùy ý thu hồi chân, rũ mí mắt nói: “Tống Tương Tương.”
“... A?”
“Cô gái người ta tên là Tống Tương Tương.” Phan Dịch tiện tay dụi tắt phân nửa điếu thuốc vừa mói hút, sắc mặt bình thản tiếp tục nói, “Miệng bớt phun đầy phân cho tôi.”
Miệng phun đầy phân?
Anh ta nói gì!
Nguyễn Huy nhìn theo bóng lưng dịch ca của cậu ta đang đứng dậy đi về phía cửa, không còn gì để nói (cạn lời).