Trong phòng.
Mấy người lần lượt ngồi xuống.
Tần Viễn gọi đồ ăn trở về, nhìn mấy chỗ trống, sửng sốt.
Bình thường, cậu ngồi bên trái hoặc bên phải Chân Minh Châu, lúc này bàn tròn 8 chỗ có 5 người ngồi, bên trong trống hai chỗ, từ bên trái qua bên phải lần lượt là Từ Mộng Trạch, An Doanh, Chân Minh Châu, Lý Thành Công, Tống Tương Tương.
Trong đó, ở giữa Chân Minh Châu và An Doanh có một chỗ trống, rõ ràng để cho cậu.
Tần Viễn liếc Lý Thành Công đang trêu đùa Chân Minh Châu, có chút đăm chiêu nhìn An Doanh.
Trong phòng có hệ thống sưởi hơi, An Doanh cởi áo khoác hồng nhạt bên ngoài ra, bên trong mặc một cái áo len trắng, lúc này đang cúi đầu buộc tóc, lộ ra ngón tay mảnh dài, cổ cúi xuống.
“Thịch…”
Tần Viễn kéo ghế ra, ngồi bên trái Từ Mộng Trạch.
Chân Minh Châu đang nói chuyện bị tiếng vang này làm kinh ngạc, nâng mắt nhìn qua “Cậu chọn đồ ăn gì?”
“Cá hấp, tôm luộc trắng, mướp đắng xào……” Tần Viễn nói một loạt món ăn, cuối cùng cười nói “Còn có hạt ngô cay, được không?”
Hơn nửa là đồ ăn cô thích, đương nhiên không có vấn đề, Chân Minh Châu xoay chuyển tròng mắt, lại hỏi “Đồ uống đâu?”
“Coca-cola ấm.”
Cũng thích hợp với người cảm mạo phát sốt như cô.
Một bàn tay An Doanh để lên bàn cứng đờ, bưng cốc trà bên cạnh lên.
Cô ấy uống một ngụm rồi bỏ xuông, cảm giác được ánh mắt phía đối diện.
Nâng mắt, thấy Tống Tương Tương đang cười cô ấy.
Cái liếc mắt này hàm chứa chút ý tứ sâu xa, An Doanh lười nghiên cứu, nghiêng đầu nói với Từ Mộng Trạch “Mình đi WC một chút.”
Từ Mộng Trạch vuốt điếu thuốc trong tay, cũng không ngẩng đầu “Ân.”
An Doanh cười cười, đi ra ngoài.
Cô vừa đi, nhất thời Lý Thành Công thấy vui vẻ, cười nói “Tiểu Mộng, ngay cả ban hoa cậu cũng không tha, cầm thú a.” (ban hoa là nữ sinh đẹp nhất lớp)
“Ban hoa?” Tần Viễn sửng sốt, giễu cợt “Cô ấy a?”
Trong ngữ điệu của cậu mang theo chút không cho là đúng còn có chút ý trào phúng, Từ Mộng Trạch và Tống Tương Tương đều biết nhưng không nói gì, ngược lại Lý Thành Công sát đầu lại nói “Đúng vậy, Viễn ca, cậu không biết?”
“Ai phong?” Tần Viễn ngắm nghía bật lửa trong tay, tùy ý nói.
Vấn đề này Lý Thành Công không rõ ràng, ngược lại Từ Mộng Trạch cười cười, nói “Không phải do mấy người ngồi sau.”
Tần Viễn nhìn về phía anh ấy, nhíu mày nói “Cậu với cô ấy nói yêu đương?”
“Còn chưa theo đuổi được.”
“Phốc………”
Chân Minh Châu đang uống nước trực tiếp phun ra, lau khóe miệng, nói “Vậy tặng bao nhiêu điện thoại a.”
“Hahaha.” Lý Thành Công rất vui vẻ, đang muốn phụ họa thấy nhân viên phục vụ tiến vào, liền chuyển đề tài “Ăn cơm ăn cơm, lão tử sắp đói chết rồi, buổi sáng mới ăn một cái bánh mì.”
“Cậu còn uống hai hộp sữa.”
“Sữa bò có thể thay cơm?”
“Còn có trứng gà.”
Lý Thành Công bị thua, tức giận nhìn anh ấy, một đôi đũa gắp hai con tôm bỏ vào bát Chân Minh Châu, trêu đùa “Chân Chân chúng ta đừng để ý đến cậu ấy, ăn tôm.”
Chân Minh Châu nhìn tôm trong bát, “Người còn chưa đủ, có quy củ hay không?”
“Phốc, cậu giả vờ cái gì.”
“Nôn………….”
Chân Minh Châu hướng về phía Lý Thành Công ói.
Hai người này một lời không hợp liền bắt đầu cãi nhau, mấy người đã sớm thấy, nhưng An Doanh, khi ăn xong đi ra ngoài liền thấp giọng nói với Từ Mộng Trạch “Bình thường Chân Minh Châu và Lý Thành Công cũng như vậy a, thật tốt.”
Từ Mộng Trạch nhìn cô ấy, cười nhạt “Ân.”
An Doanh đi bên cạnh anh ấy, có chút đăm chiêu.
Từ Mộng Trạch cao gầy nhã nhặn, bộ dạng cũng rất tốt, hơn nữa so với Tần Viễn và Chân Minh Châu, anh ấy có thành tích không tồi.
Gia thế, thành tích, tướng mạo anh ấy đều có.
Đáng tiếc, bên cạnh lại có Tần Viễn.
Chỉ cần là nữ sinh, đều bị Tần Viễn hấp dẫn, đời sau An Thành quyền quý, tướng mạo khí chất hạng nhất, dưới tình huống thành tích không quan trọng thì lực hấp dẫn của cậu không nói cũng biết, hơn nữa, về mặt tình cảm hơn Từ Mộng Trạch bội lần.
Từ Mộng Trạch thay đổi một tá bạn gái nhưng trong mắt cậu chỉ có Chân Minh Châu.
Mà cô ấy, bộ dạng không kém Chân Minh Châu.