Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 119: Chương 119: Cậu thật tốt. Không có dũng khí 1




Trời lạnh, trong công viên càng lạnh hơn.

Không phải cuối tuần, khu trò chơi cũng không có nhiều người.

Chân Minh Châu chơi bánh xe quay, bị gió thổi đỏ bừng mặt, ngửa đầu hỏi Tần Viễn “Đi chỗ xe ô tô điện?”

Tần Viễn nâng tay chạm vào trán cô, nhíu mày nói “Cậu vẫn còn sốt nhẹ.”

Chân Minh Châu đá đá mũi chân, nhỏ giọng nói “Vậy chơi cái đó xong rồi về.”

Cô vẫn có sức lực tràn đầy, bộ dáng làm nũng làm người yêu thích, hiếm thấy bộ dáng lời nói nhỏ nhẹ như vậy càng khiến người đau lòng, đương nhiên, trong mắt Tần Viễn, dù cô làm gì đều khiến người đau lòng.

Cậu liền đồng ý “Đi thôi.”

Dứt lời, một đám người lại mua phiếu chơi ô tô điện.

Chơi vài vòng trong sân, Chân Minh Châu xoay người nôn ở bên ngoài bồn hoa.

Thấy cô nôn rất lâu mà không nôn ra cái gì, Tần Viễn đưa tay mở lọ nước đua qua, bất đắc dĩ nói “Được rồi được rồi, không chơi nữa, uống nước rồi chúng ta trở về trường.”

Chân Minh Châu nhận lọ nước, yên lặng uống một ngụm, bỗng nhiên nói “Cậu thật tốt.”

Tần Viễn sửng sốt, ngón tay cầm lọ nước nắm chặt, mím môi.

*

Bên cạnh gian hàng tiện lợi.

Ánh mắt của những người khác đều dừng lại trên thân hai người.

Cây cỏ trong công viên tươi tốt, nhưng đến mùa đông cũng có một loại cảm giác hiu quạnh, Tần Viễn và Chân Minh Châu mặc áo đen liền mũ, nam sinh cao lớn thẳng tắp, nữ sinh nhỏ bé xinh đẹp, bởi vì đứng gần nhau khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Tống Tương không nhịn được than nhẹ “Ai.”

Lý Thành Công quay đầu nhìn cô, hỏi “Cái này mình chụp nhìn thế nào?”

Tống Tương Tương cúi đầu nhìn, trên màn hình di động là khuôn mặt quái lạ của anh ấy, không nhịn được vui vẻ “Rất được a, phong cách của cậu.”

Lý Thành Công lưu ảnh chụp, vừa nâng mắt liền thấy người bán buôn đi qua, vội vàng gọi “Ai, người bán đồ kia, dừng lại một chút.” Vừa nói xong, anh ấy nắm chặt điện thoại di động chạy qua, mua mấy thứ đồ chơi về.

Khi Chân Minh Châu và Tần Viễn đi qua, anh ấy vừa mới mua xong, cầm một cái trang sức nhỏ, hỏi Chân Minh Châu “Như thế nào, cậu xem đi?”

Chân Minh Châu liếc mắt một cái, một đôi búp bê trắng, va chạm phát ra âm thanh thanh thúy.

Cô nhíu mày cười “Tặng tiểu sư muội?”

Tâm sự bị vạch trần, Lý Thành Công cũng không tức giận, vỗ vỗ vai cô, nói “Giúp mình a.”

Chân Minh Châu nói “Mình giúp cậu còn ít sao.” Từ hộp bánh trung thu kia, khoảng thời gian này cô đưa rất nhiều đồ cho Nhạc Linh San, cảm thấy mình sắp biến thành Doraemon.

Lòng tốt của cô, Lý Thành Công ghi tạc trong lòng.

Bất tri bất giác, hai người đi về phía trước.

Tần Viễn dần rớt lại phía sau, nhìn bóng lưng Chân Minh Châu, có chút đăm chiêu, bỗng nhiên nghe thấy Từ Mộng Trạch hỏi “Sao cậu không nói với cô ấy?”

“…………..” Tần Viễn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn anh ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.