Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 42: Chương 42: Bộ dạng này của em cũng dám theo đuổi Trình Nghiễn Ninh?




“Trở lại.” Mã Bình Xuyên liếc mắt nhìn người dẫn đầu đi ra kia, mặt không thay đổi nói, “Mỗi người ngồi vào chỗ ngồi của riêng mình, đợi tôi cho đổi thì mới thống nhất đổi.”

Chỗ ngồi của học sinh ban bảy đều là sau tựu trường tùy tiện ngồi đại, phía sau lại có thêm học sinh của hơn mười một lớp mới sáp nhập, cho nên chỗ ngồi đều không có quy luật nào cả. Tuy nhiên, Mã Bình Xuyên cũng không phải là cái loại chủ nhiệm lớp đặt thành tích lên trên hết, chuyện điều chỉnh chỗ ngồi chủ yếu là vì nhìn cho thuận mắt đồng thời lập nên kỷ luật cho lớp. Giương mắt nhìn thêm một vòng, ánh mắt của thầy ấy lại trước rơi lên trên người của Chân Minh Châu, lên tiếng nói: “Tống Tương Tương, em đổi chỗ với An Doanh đi.”

Tống Tương Tương + An Doanh: “...”

Trên mặt hai người đều đồng thời xuất hiện vẻ không tình nguyện, nhưng cũng không lên tiếng.

Mã Bình Xuyên lại không rãnh để ý tới.

Tống Tương Tương có quan hệ tốt với Chân Minh Châu, An Doanh có quan hệ tốt với Đặng Song Song, hai nữ sinh đều thích xì xào bàn tán trong giờ học, vì vậy cần phải đổi chỗ cho nhau.

Thu hồi lại suy nghĩ, ánh mắt của thầy ấy lại tiếp tục rơi lên trên người của Nhạc Linh San, nhẹ giọng nói: “Nhạc Linh San, em ngồi vào ở bên trong hàng thứ hai, đổi chỗ với Khâu Thiên đi.”

“Dạ.”

Bị điểm danh đến đều là hai học sinh ngoan, vì vậy cả hai đều đồng loạt đáp lời.

Ánh mắt của Mã Bình Xuyên lại nhìn về phía cuối lớp, lên tiếng: “Lưu Mỹ Lệ, em đổi chỗ với Giang Vinh.”

“Phốc!”

“Hứa Kiệt, em cười cái gì?”

“Thầy em...”

“Im miệng.” Mã Bình Xuyên nhìn anh ta, tức giận nói, “ Chờ một lát đặt cái bàn của em ở hàng cuối cùng của tổ một, chỗ của em để trống ở đó.”

Lời vừa mới dứt, ánh mắt của Mã Bình Xuyên đặt lên trên trên người của Tần Viễn và Từ Mộng Trạch.

Ban bảy chia làm bốn tổ, mỗi tổ có hai hàng, cộng lại được tám hàng, vốn hàng cuối cùng là chỗ ngồi của năm nam sinh, theo thứ tự là Tần Viễn, Giang Vinh, Hứa Kiệt, Từ Mộng Trạch, Hàn Tín. Anh lại đổi chỗ bọn họ, Lưu Mỹ Lệ và Tần Viễn ngồi ở hàng cuối cùng của tổ hai, Từ Mộng Trạch, Hứa Kiệt, Hàn Tín đều được ngồi một mình, có thể...

Mã Bình Xuyên suy nghĩ một chút, thở dài nói: “Từ Mộng Trạch, em tới ngồi ở phía trước, ngay tại chỗ ngồi ban đầu của Hạ Ngữ Băng.” Thành tích của em này không tệ, có thể cứu vãn được một chút.

Từ Mộng Trạch nhìn Tần Viễn một cái, từ chối cho ý kiến.

Mà ở bên cạnh anh ta, mấy tên côn đồ đều theo bản năng đánh giá Tần Viễn một chút.

Lưu Mỹ Lệ là cái tên đứng thứ nhất từ dưới đếm lên trong lớp, tính tình cùng tướng mạo đều một lời khó nói hết, lão Mã cổ hủ này lại an bài cô ấy tới chỗ Tần Viễn.

“A —— “

Tần Viễn đang lúc trở thành tiêu điểm của mọi người đột nhiên cười khẽ một tiếng, thừa dịp Mã Bình Xuyên dời tầm mắt đi, đưa tay nhấc bàn học lên, lười biếng đi lên bục giảng.

“...”

Trong phòng học lập tức tĩnh mấy giây, sau đó nghe phanh một tiếng, bàn học của Tần Viễn đã được đặt ở vị trí thứ nhất của tổ một, mà anh ta đang ở bên cạnh, vẻ mặt mất tập trung ngồi trên bàn học, hất cằm lên, nhìn về phía Mã Bình Xuyên đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cười nói: “Em muốn ngồi chỗ này.”

Mã Bình Xuyên: “...”

Tần công tử tự chọn một chỗ ngồi trang nhã, thầy ấy có thể nói gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.