“Cười cái gì cười cái gì!” Mã Bình Xuyên đánh một cái lên đầu Lý Thành Công ở gần thầy ấy nhất, nghiêm nghị hỏi: “Buồn cười như vậy sao! A!”
Lý Thành Công cắn răng ôm đầu chịu đựng, không cười nữa.
Mã Bình Xuyên trừng mắt nhìn anh ta, giận mà không chỗ phát tiết, chỉ thẳng ngón tay mắng: “Tự mình không có tiến bộ cũng thôi đi, trong giờ học của tôi còn muốn ồn ào cái gì đây! Trong một tuần mà có tới hai giáo viên đến tìm tôi tố cáo, Lý Thành Công em thật sự rất có bản lãnh a? Nếu còn có lần sau, tôi lập tức mời phụ huynh đến đây!”
“Dạ.” Lý Thành Công ngoan ngoãn đáp một tiếng, bộ dạng rất biết nghe lời.
Mã Bình Xuyên bực mình không chịu nổi, vừa nhìn về phía hai tên đang cúi đầu nén cười ở bên cạnh, mặt lạnh hỏi: “Thứ sáu tuần trước hai người các em đã làm gì?”
“Không làm gì cả.” Hai người hai miệng đồng thanh đáp.
Mã Bình Xuyên nhìn thẳng vào hai người: “Không làm gì cả? Nga, đang đứng phạt yên lành ở bên ngoài phòng học lại đột nhiên biến mất, biến thành con bướm bay đi sao?”
“Phốc —— “
“Ha ha ha —— “
Lần này bất ngờ không kịp đề phòng, cả bốn người đều không nhịn được bật cười thành tiếng.
Mã Bình Xuyên hít vào một hơi, ánh mắt rơi lên trên mặt của Chân Minh Châu, xụ mặt nói: “Chỉ với bộ dáng này của em mà cũng muốn theo đuổi Trình Nghiễn Ninh sao? Em có thể đuổi kịp người ta sao? Em nhìn người ta một chút đi, có lần nào không đứng đầu bảng vinh dự chưa? Lại nhìn chính em thêm chút đi, chủ nhiệm Diêm sớm đã đọc tên em ở ngoài cửa miệng luôn rồi!”
Chân Minh Châu cúi đầu nhìn mũi chân, giả bộ làm người câm.
Cô không lên tiếng, bọn Tần Viễn cũng không lên tiếng, Mã Bình Xuyên nói tới miệng khô lưỡi khô, lại không định dễ dàng tha bốn người như vậy, suy nghĩ một lúc rồi ra lệnh nói: “Cầm cây chổi lên, đi quét sạch sẽ sân vận động cho tôi.”
“A —— “
“A cái gì a?” Mã Bình Xuyên lại xụ mặt, “Lập tức đi làm ngay bây giờ!”
“Nga.”
Bốn người than thở đi vào phòng học cầm cây chổi lên chạy ra sân vận động.
*
Sân vận động của Nhất Trung vô cùng rộng lớn.
Bốn người bị phạt quét sân cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng ai có thể ngờ rằng cơn tức lần này của Mã Bình Xuyên quả thật không nhỏ, thong thả ung dung đi theo trông coi ở phía sau.
Đợi khi mọi rác rưới trong sân vận động đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, cả người Chân Minh Châu đều trở nên không tốt.
Mã Bình Xuyên mắt thấy dáng vẻ mặt ủ mày ê của bốn người thì miễn cưỡng điều chỉnh lại cơn tức, đi theo vào phòng học, trực tiếp tuyên bố: “Cách thời gian đọc sớm còn năm phút, tôi phải điều chỉnh chỗ ngồi một chút.”
“A —— “
Học sinh trong cả lớp đều bị kinh ngạc.
“A cái gì?” Mã Bình Xuyên tức giận nhìn quanh một vòng, ánh mắt uy nghiêm khiên cho mọi người lập tức không dám có điều dị nghị gì, có người bắt đầu thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi ra cửa.