Chân Minh Châu không nói nữa, cách đám đông trong sân trường, mà nhón chân lên nhìn.
Cây cột cờ cao cao dứng thẳng tắp trên chiếc bục đứng kéo cờ, trên không trung, cờ đỏ năm saođón gió phấp phới, dưới lá cờ đỏ, nam sinh mặc đồng phục đan xen xanh trắng của trường Nhất Trung, tuấn tú cao ráo, không kiêu ngạo không tự ti đứng tại đó, nhìn qua tựa như một cây Bạch Dương cao to vững trãi.
“Kính thưa các vị lãnh đạo, lão sư, các bạn học sinh thân yêu, chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành. Em là 12 - 1, Trình Nghiễn Ninh...” Giọng nói ôn hòa của anh được micro phát ra, một câu ngắn gọn ân cần thăm hỏi cùng với lời tự giới thiệu, hữu hiệu để cho thầy trò cả trường đều yên tĩnh trở lại.
Ánh nằng tươi đẹp của buổi sớm tháng chín tỏa nắng chiếu lên người của anh, khoảng cách lại có chút xa, gương mặt của anh nhìn có chút chân thật, nhưng Chân Minh Châu chính là cảm thấy, anh đứng tại đó, tóa sáng rạng ngời.
Học sinh ưu tú tại buổi sinh hoạt thứ hai sẽ dốc lòng mà lên phát biểu, đây là truyền thống của Nhất Trung. Nếu như là thường ngày, Chân Minh Châu sẽ rất không kiên nhẫn mà nghe những học sinh giỏi này lên nói liên miên như là niệm kinh, nhưng mà hôm nay, trước giờ chưa từng có, cô lặng yên nghe xong Trình Nghiễn Ninh nói hết.
Kỳ thật nội dung phát biểu của Trình Nghiễn Ninh cũng không dài lắm, cũng không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, trật tự rõ ràng, bình thản nhẹ nhàng, cho người khác cảm giác giống như là anh không nóng không vội, tỉnh táo đoan chính.
“Chẳng lẽ là cho ta ép?” Đưa mắt dõi theo anh bước xuống bậc thang, Chân Minh Châu cau mày, nghiêm túc mà suy nghĩ lại vấn đề bản thân theo đuổi người ta.
Vẫn còn chưa suy nghĩ xong, cô lại nghe thấy Diêm Chính ngữ khí mười phần là răn dạy “Lớp mười, Chân Minh Châu, Tần Viễn, Từ Mộng Trạch, Lý Thành Công, Nhiêu Lệ, không coi trọng nội quy trường, trốn học lên mạng, ghi tội một lần!”
*
Thời gian học sớm.
Trong phòng học truyền đến tiếng đọc sách chậm rãi.
Lầu dạy học ở trên hành lang lầu ba, Mã Bình Xuyên quét mắt một vòng nhìn bốn người dựa vào tường bị phạt đứng, cười nói: “Lớp mười tổng cộng có năm người ghi tội, lớp thứ bảy của chúng ta đã chiếm hết bốn người trong tổng số người, rất không tệ a.”
Bốn người chiếm trong tổng số người: “...”
“A, không đúng, phải nói chúng ta chiếm người, tiện thể liên lụy lớp thứ tám chiếm một người, “ Ánh mắt của Mã Bình Xuyên rơi vào trên người của Từ Mộng Trạch, hừ cười hỏi, “ Học sinh Nhiêu Lệ là có quan hệ gì với em?”
Từ Mộng Trạch một mặt trấn định nói: “Bạn bè.”
“Bạn gái?”
“Không phải.” Từ Mộng Trạch ngước mắt nhìn về phía anh ta, “Chỉ là bạn bè bình thường.”
Mã Bình Xuyên như cười như không: “Bạn bè bình thường sao?”
“Đúng.”
“Phốc —— “
Từ Mộng Trạch mặt không đổi sắc, ba người bên cạnh đã nhịn cả hồi lâu nên thật không thể nhịn được nữa, phốc một cái tiếng cười ra tiếng.