Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 77: Chương 77: Cậu cho là mình thật sự thích anh ta sao? 1




Việc xử phải được mấy vị giáo viên có tâm áp chế.

Nhưng Trình Nghiễn Ninh bất cứ lúc nào cũng được giáo viên của các lớp treo ở ngoài miệng khen ngợi là một học sinh gương mẫu, cho nên nhất cử nhất động của anh đều sẽ lập tức được truyền khắp sân trường, chớ đừng nói tới loại tin tức lớn như tụ tập đám người đánh nhau khiến cho người trố mắt nghẹn họng này.

Suốt một buổi chiều, học sinh toàn trường đều đang nghị luận về chuyện này.

Liên quan đến chuyện này còn có tên của Chân Minh Hinh.

“Nghe nói là vì Chân Minh Hinh nha.”

“Là cái người đang theo đuổi anh ấy hả?”

“Không phải không phải, người đó là Chân Minh Châu, Chân Minh Hinh hình như là chị của cậu ta, học lớp mười hai ban một.”

“Mình cũng chưa từng nghe nói về cô ấy.”

“Dù sao cũng học ở ban một, nhất định là học bá, đoán chừng dáng dấp phải rất đẹp, nếu không thì mấy tên thể dục sinh kia cũng không nói bậy sau lưng cô ấy rồi.”

“Trình Nghiễn Ninh vì cô ấy mới đánh nhau nha, thật là không dám tin tưởng.”

“Ừ, cảm thấy những người khác đều có thể tiếp nhận nha, chuyện anh ấy làm lần này quá kinh hãi rồi, nhưng vừa nghĩ tới đã thấy thật là đẹp trai!”

“Học tập tốt lại biết chơi bóng rỗ, mấu chốt là dáng dấp cũng vô cùng tốt nữa!”

“Xuỵt!”

Đột nhiên vừa ngước lên thì lại nhìn thấy Chân Minh Châu, mấy nữ sinh lớp mười đang rửa tay bên cạnh phòng vệ sinh nữ nhất thời biến sắc, sau đó đều vội vàng đi ra.

Chân Minh Châu đi qua xoa xoa tay dưới vòi nước.

Cô cúi thấp đầu xuống, mấy lời mới vừa rồi giống như ghim sâu vào bên tai của cô, không ngừng sinh sôi nảy nở, quanh quẩn ở bên tai cô, trong lòng cô vô cùng buồn bực, khiến cho cổ họng cô thêm ngứa ngáy, ngay cả ngực cũng có chút hít thở không thông.

Cảm giác này rất cổ quái, lại rất xa lạ.

Tiếng chuông vào học của tiết tự học buổi tối vang lên, cô hít một hơi thật sâu rồi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Hơn năm giờ chiều, trời còn chưa tối, hoàng hôn cũng đã từ cuối chân trời nhanh chóng bao phủ khắp sân trường.

Lúc Chân Minh Châu đi qua lớp mười hai ban một cũng không giống trước đây đi vào tìm Trình Nghiễn Ninh,cô chỉ lơ đễnh liếc một chút, nhìn thấy ánh đèn của phòng học sáng ngời và rất nhiều học sinh đang cuối thấp đầu thì thu hồi tầm mắt trở về lớp học.

“Chân Chân?” Tại hành lang, Nhạc Linh San đang ôm một xấp tập bài tập thật dày nhìn cô.

Vóc dáng của Nhạc Linh San bé gầy, nhìn qua còn chưa tới một thước sáu, ôm một xấp tập bài tập như vậy thì thấy xấp tập bài tập này đã cao tới cằm cô ấy rồi.

Chân Minh Châu không có tâm trạng đi vào phòng học, tiện tay nhận lấy một xấp rồi nói với cô ấy: “Mình đi với cậu.”

“Cám ơn nha.” Nhạc Linh San cảm thấy trong ngực nhẹ đi một chút, Chân Minh Châu đã ôm một nửa chồng tập bài tập rồi, cho nên cô ấy liền nở một nụ cười thân thiện với cô, vừa đi lên phòng giáo viên vừa nhắc nhở nói, “Bài tập của cậu và Tần Viễn còn chưa nộp đâu.”

Giọng của cô ấy vô cùng nghiêm túc, Chân Minh Châu lại bị chọc cho vui vẻ hơn một chút: “Giáo viên sẽ không quan tâm tới bọn mình đâu.”

Nhạc Linh San sững sốt một chút, sau đó phát hiện cô nói không sai.

Lúc thầy Hậu duyệt bài tập, cho dù không nhìn thấy bài tập của cô và Tần Viễn thì cũng chưa từng hỏi tới, hoàn toàn buông xuôi bỏ mặc.

Thu hồi lại suy nghĩ, cô ấy cũng không nói gì nữa.

Chân Minh Châu đi bên cạnh cô ấy, ở trên mặt viết rõ ràng bốn chữ tâm tình buồn bực, nghĩ tới buổi chiều trong trường học mọi người đều đang nghị luận ầm ỉ về sự kiện kia, Nhạc Linh San liền xoắn xuýt có nên an ủi cô đôi câu hay không thì đột nhiên nghe trên cầu thang truyền tới một âm thanh đang nói chuyện.

“Trình Nghiễn Ninh, chờ một chút —— “

Là một giọng nữ, trong giọng nói nhu hòa hơi mang theo vẻ gấp rút.

Nhạc Linh San theo bản năng dừng bước, nghiêng đầu nhìn thấy Chân Minh Châu bên cạnh cô ấy cũng dừng lại không đi.

“Hửm?”

Giọng của nam sinh lạnh lùng nhưng lại ôn hòa.

“Chuyện hồi chiều cám ơn cậu. Liên lụy cậu bị thương, thật xin lỗi.”

Yên tĩnh một giây, sau đó nam sinh kia nói: “Không sao.”

“Nhưng khóe miệng của cậu đều đã bầm xanh rồi, tốt nhất nên đi tới phòng y tế nhìn một chút đi.”

“Không sao.”

Sau vài ba lời thì nghe thấy tiếng bước chân bước xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.