Đến nổi đánh nhau ——
Một thể dục sinh như cậu ta khi đánh nhau lại bị thua thiệt sao?
Trước người có một dấu giày, nhưng có thể so với vết máu trên khóe miệng của Trình Nghiễn Ninh sao?
Trên thực tế đừng nói một dấu giày, cho dù là cả người cậu ta có đầy dấu giày thì cũng không được coi trọng bằng một vết thương của Trình Nghiễn Ninh!
Người ta là học sinh gương mẫu mũi nhọn của trường Nhất Trung đó!
Năm sau còn là một hạt giống tốt được bắt thi Trạng nguyên cấp tỉnh môn lý nữa!
Đây là đối tượng trọng điểm được trường học bảo vệ!
Hai thầy thể dục tức giận nghĩ, chờ Diêm Chính lên tiếng.
Diêm Chính bị chọc giận, nhìn mấy người Phùng Khoan bắt đầu giáo huấn: “Niệm tình các em mới sai phạm lần đầu, lần này bỏ qua, trở về viết cho tôi bản kiểm điểm một ngàn chữ, trước giờ tan học đem tới đây!”
Phùng Khoan uất ức nhìn thầy một cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Em nhìn vết thương trên khóe miệng của Trình Nghiễn Ninh kìa, không gọi phụ huynh em lên là đã nhẹ tay lắm rồi!”
Hai bên không một ai dám lên tiếng, Phùng Khoan bị chửi cũng có chút đần ra.
Trình Nghiễn Ninh bị thương?
Con mẹ nó, rõ ràng người bị đánh là anh ta!
Trình Nghiễn Ninh ra tay rất xảo quyệt, lúc đầu khi bị đạp anh ta đã rất bối rối, căn bản ngay cả sức đánh trả một quyền cũng không có, đều là tại lúc thầy giáo đi tới thì Trình Nghiễn Ninh mới bị mấy người lôi đi, anh ta quá tức giận nên mới cho anh một quyền!
Giờ khắc này thì anh ta đã thấm thía cảm nhận được cái gì gọi là có miệng cũng khó tả.
Anh ta thất vọng cúi đầu, Diêm Chính miễn cưỡng thuận khí, nghiêng đầu hỏi Trình Nghiễn Ninh: “Có muốn đi phòng y tế khám thử một chút hay không?”
Nội tâm của Phùng chửi thâm: “... Con mẹ nó!”
Đáng tiếc, khi đối mặt với Diêm Chính, lá gan của anh ta còn không lớn bằng Chân Minh Châu.
Trình Nghiễn Ninh cũng không nhìn anh ta một cái, lắc đầu nói: “Không cần, em không sao.”
Diêm Chính thở dài, tức giận nói: “Được rồi, đều trở về học đi.”
Mấy đại nam sinh đi theo sau thầy thể dục xoay người đi ra.
Ánh mắt của Diêm Chính nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh, suy nghĩ một chút lại nói: “Trình Nghiễn Ninh ở lại một chút.”
*
Cửa phòng làm việc bị kéo ra từ bên ngoài.
Diêm Chính đứng dậy đi ra khỏi bàn làm việc, hỏi Trình Nghiễn Ninh: “Chắc chắn không cần đi phòng y tế nhìn thử chứ? Những chỗ khác trên người có bị thương hay không?”
“Không cần, cám ơn chủ nhiệm.” Trình Nghiễn Ninh nhẹ nhàng cười một cái, vẻ mặt ôn hòa.
Diêm Chính nhìn thần sắc của anh không giống như đang giả bộ, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Có phải gần đây áp lực học tập quá lớn hay không?”
Thời khóa biểu của lớp mười hai còn chưa hoàn thiện, sách thi lý vẫn chưa tổng hợp. Nhưng thành tích của Trình Nghiễn Ninh lại luôn ổn định, đáng quý nhất chính là các môn đều phát triển hết sức cân bằng, sau mấy lần chia lớp để thi, môn ngữ văn đều đạt điểm gần như tối đa. Lần tháng thi gần đây nhất, tổng thành tích của anh so với hạng nhất toàn trường cùng kỳ năm ngoái còn cao hơn đến tận ba mươi điểm, không ra ngoài dự liệu thì tuyệt đối sang năm có thể đậu trạng nguyên môn lý cấp tỉnh khiến giáo viên được vẻ vang rồi a.
Dưới tình huống này thì trạng thái học tập của anh đương nhiên cũng vô cùng quan trọng.
Diêm Chính lộ ra vẻ vô cùng ân cần, Trình Nghiễn Ninh cười nói: “Cũng khá tốt, không có áp lực gì.”
Loại học sinh mũi nhọn này, lớn lên tướng mạo rất đoan chính, khi đậu Trạng nguyên lên tuyên truyền hình cũng sẽ đẹp mắt hơn người khác rất nhiều lần, Diêm Chính nhìn anh tựa hồ có thể tưởng tượng đến dáng vẻ của Nhất Trung sang năm sẽ vô cùng rạng rỡ khắp thành phố như thế nào, hiếm khi trêu ghẹo nói: “Toàn trường có bao nhiêu người đang nhìn em chứ, gây ra loại chuyện đánh nhau này không sợ mất mặt sao? Nếu em không cẩn thận bị thương ở tay thì làm sao có thể tính toán được đây?”
Đôi môi mỏng của Trình Nghiễn Ninh hơi mím lại: “ Dạ, em biết rồi.”
“Tốt, “ Diêm Chính vừa định cho anh trở về, ý niệm chuyển một cái lại nghĩ đến Chân Minh Châu, bất đắc dĩ nói, “Mười năm đèn sách chính là vì sang năm có thể thi vào một trường đại học thật tốt. Trong giây phút quan trọng này ngàn lần không thể bị những thứ trạng thái khác ảnh hưởng, biết chưa?”
Trình Nghiễn Ninh: “ Dạ.”
“Đi đi.” Diêm Chính thở phào, cười nói.
Trình Nghiễn Ninh gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.