Cô có thể cảm giác được nam sinh này căn bản không muốn nói chuyện tình cảm.
Bàn tay nhỏ bé của Chân Minh Châu nhúc nhích hai cái cũng không được, một bụng ủy khuất đột nhiên xông lên, uất ức nhìn anh ba ba nói: “Anh làm em đau quá à —— “
Cô ở bên cạnh anh cho tới bây giờ vẫn không có nói chuyện đàng hoàng, giọng nói ngọt ngào lại cuốn hút người khác.
“Chưa thấy ai mặt dày như vậy cô.” Trình Nghiễn Ninh buông tay cô ra, lãnh đạm nói.
Chân Minh Châu rũ đầu nhỏ xuống xoa tay mình hai cái, chép miệng giơ tay lên cho anh nhìn: “Ưm, đỏ hết rồi.”
Cô từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, bài tập cũng rất ít khi viết, một đôi tay trắng nõn mịn màng, năm ngón tay dài nhọn mềm mại xinh đẹp, nâng mặt lên, đôi môi nhỏ nhắn mà phấn nộn trề ra, giống như hai cánh hoa nhỏ, thật sự rất ứng với một câu trong thơ cổ: “Ngón trắng như hành bóc, Miệng đỏ tựa chu đan..(*)”
(*) Trích trong “ Tiêu Trọng Khanh thê - Đoạn thứ hai”, Nguyên văn: Chỉ như tước thông căn, Khẩu như hàm chu đan.
Trình Nghiễn Ninh liếc mắt nhìn một cái, lạnh giọng nói: “Đáng đời.”
Chân Minh Châu: “...”
Cái đầu nhỏ của cô lại cúi xuống, vốn là có chút ủy khuất, nhưng lại chậm chạp phát hiện Trình Nghiễn Ninh đã nói nhiều hơn rồi
Trước kia dù cô có nói chuyện một hồi lâu anh cũng không nhất định sẽ trả lời lại một câu, nhưng lúc này cô nói một câu thì anh một câu, mặc dù vẫn không nói lời nào tốt đẹp hết, nhưng cái này cũng miễn cưỡng coi như việc trao đổi của hai người đã có một chút tiến triển a!
Suy nghĩ miên man một hồi thì cô đột nhiên xì cười, né người dựa vào bàn, một tay chống cằm hỏi anh: “Có phải anh cũng có chút cảm giác với em hay không?”
Trình Nghiễn Ninh bất ngờ nhìn cô một cái: “Cô suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Lại nói chuyện!
Chân Minh Châu hừ một tiếng, quay lại gục xuống bàn, nói nhỏ: “Trước kia em nói gì thì anh cũng đều không trả lời em, bây giờ em hỏi một câu thì anh cũng đáp một câu, đây không tính là tiến bộ sao? Chắc chắn anh cũng thích em.”
Trình Nghiễn Ninh: “...”
Mặt anh lại lạnh thành núi băng sơn rồi.
Chân Minh Châu âm thầm chửi mình nhanh miệng, trong đầu xoay chuyển một cái lại cười híp mắt nhìn anh chằm chằm anh.
Anh thật là đẹp mắt nha!
Đỉnh lông mày khôi ngô, mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hấp dẫn (sexy)!
Thật ra thì cô có biết hấp dẫn (sexy) là cái gì đâu chứ?
Nhưng nhìn chằm chằm anh như vậy thì lại cảm thấy khi anh hơi mím môi thì sẽ vô cùng dụ hoặc, khiến cho người ta nhìn một chút liền muốn tiến tới hôn một cái...
Ánh mắt như đao của Trình Nghiễn Ninh đột nhiên phóng tới.
Chân Minh Châu cũng bị tưởng tượng của mình làm sợ hết hồn, thậm chí cô còn cảm thấy chột dạ, mới sáng sớm mình lại nhìn vào gương mặt của nam sinh mà chảy nước miếng, cái này có khác gì mấy người nữa sinh mê trai trong khối đâu chứ!
“Ngôi sao đã để trong ngăn kéo của anh.” Vì để che giấu một chút xấu hổ ở trong lòng, cô đột nhiên đưa tay nhét bình thủy tinh vào trong hộc bàn của Trình Nghiễn Ninh, không ngại phiền phức nhấn mạnh nói, “Ba trăm sáu mươi lăm cái đó, em đã gấp rất lâu!”
Trình Nghiễn Ninh đưa tay muốn lấy cái bình kia ra.
Trong không gian chật hẹp, ngón tay của hai người lại đụng phải nhau, một bàn tay cứng rắn lạnh như băng, một bàn tay mềm mại ấm áp.
Bang bang bang bang phanh!
Chân Minh Châu nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh hơn, cô nghiêng đầu nhìn anh, không biết làm sao liền đỏ mặt, ma xui quỷ khiến thế nào lại nuốt nước miếng nói: “Nếu anh không nhận, em sẽ ở nơi này hôn anh.”
“Chân —— “
“Chụt!”
Lời Trình Nghiễn Ninh mới vừa ra khỏi miệng thì cả người đã cứng đờ.
Một cái hôn đặt vào khóe môi của anh.
Chân Minh Châu cũng cứng ngắc, sắc mặt đỏ lên nhìn chằm chằm vào mắt anh.
Đôi mắt phượng của nam sinh vừa đẹp lại sâu thẳm, cô từ trong đó có thể nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc của mình.
“ Ầm —— “
Băng ghế rơi xuống đất vang lên một âm thanh đổ ngã.
Trình Nghiễn Ninh tỉnh hồn, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy bóng lưng của nữ sinh đang nhanh chóng chạy xa.
Giống như một con bướm, biến mất trong ánh nắng màu vàng của buổi sáng sớm.