Buổi sáng, cách tiết học cuối cùng một khoảng một giờ.
Diệt Tuyệt Lý (Duyệt Tuyệt sư thái đó, thường dành cho giáo viên khó tính) còng lưng bước lên bục giảng viết bài giải.
Tống Tương Tương đã đổi chô liếc mắt nhìn Chân Minh Châu ở bên cạnh đã đi vào cõi thần tiên, co ngón tay gõ lên bàn hai cái sau đó đẩy một tờ giấy nhỏ qua.
“Mượn điện thoại di động dùng một chút.”
Chân Minh Châu móc điện thoại di động từ trong túi quần ra đưa cho cô ấy, tay cầm viết ghi trên tờ giấy hỏi: “Cậu và Phan Dịch thế nào rồi?”
“Buổi chiều có thời gian không? Có đồ cho anh đó.” Tống Tương Tương soạn xong một tin nhắn rồi gởi đi, sau đó trả lại cho cô, “Thỉnh thoảng có liên lạc một chút, không thể nói có tiến triển gì. Cậu tặng ngôi sao rồi hả?”
“Đương nhiên rồi.” Chân Minh Châu viết xong, nhìn cô ấy cười một tiếng.
Tống Tương Tương suy nghĩ một chút lại hỏi cô: “Trình giáo thảo chịu nhận hả? Thiệt hay giả vậy?”
“Anh ấy không chỉ có đón nhận mà còn nắm tay mình.”
“Phốc —— “
Tống Tương Tương vội vàng che miệng, không dám tin nhìn cô.
Chân Minh Châu cúi đầu, ngu ngốc cười lên.
Mặc dù lời này có phần là giả, nhưng Trình Nghiễn Ninh thật sự đã chủ động cầm tay cô nha, không chỉ có vậy, hai người còn có trải qua cái hôn thứ hai trong mấy ngày nay, mỗi khi nhớ tới trong lòng đều vui vẻ.
Lúc cô đang cười ngây ngô thì Tống Tương Tương cúi đầu liếc mắt nhìn tin nhắn hồi âm.
Phan Dịch trả lời: “Gì vậy?”
“Gặp mặt đi anh sẽ biết.” Tống Tương Tương bí mất trả lời.
Phan Dịch lại hỏi: “Vào lúc nào của buổi chiều?”
Tống Tương Tương xoắn xuýt một hồi rồi trả lời anh ta: “Chúng ta tan học lúc hơn năm giờ, tiết đọc sách buổi tối và buổi tự học có thể xin nghỉ, chín giờ rưỡi ta phải về nhà.”
“Vậy sáu giờ anh tới trường học đón em.”
Tống Tương Tương nhìn một câu nói khô cằn trong tin nhắn có chút thụ sủng nhược kinh, cũng có chút nhộn nhạo.
“ Được.” Cô ấy mím môi trả lời lại một chữ rồi đưa điện thoại di động lại cho Chân Minh Châu, sau đó ghi trên tờ giấy nói với cô, “Buổi chiều sáu giờ anh ấy sẽ đến tìm mình, đến lúc đó anh ấy có thể sẽ gởi tin nhắn hoặc là gọi điện thoại vào máy cậu đó.”
Chân Minh Châu cúi đầu nhìn một cái, sau đó đột nhiên lại có chút uất ức.
Đến lúc nào Trình Nghiễn Ninh lúc mới thể chủ động tìm cô đây?
*
“Đinh linh linh —— “
Tiếng chuông tan học trên hành lang vừa vang lên, trong phòng học lập tức náo loạn lên.
“Làm gì vậy!” Diệt Tuyệt Lý đang viết trên bảng đột nhiên quay người lại, coi cái bảng lau thành thành cây thước, ba ba ba gõ xuống bàn mấy cái, tức giận nói, “Tất cả ngồi yên, giải xong hai bài cuối cùng rồi mới tan học.”
“Trời ơi!”
“Muộn rồi nhà ăn sẽ không còn chỗ ngồi a!”
“Không thể để lần sau làm sao!”
Phía sau phòng học nhanh chóng vang lên một trận tiếng hò hét ầm ỉ than phiền.
Sắc mặt Diệt Tuyệt Lý tái xanh nhìn lướt qua, tự mình bắt đầu giảng bài.
Chân Minh Châu sớm đã không nghe lọt, nhưng cô lại không vội đi nhà ăn giành chỗ ngồi, cho nên chỉ bày một bộ dạng xem kịch vui, né người tựa vào tường, cà lơ phất phơ di chuyển cây viết trên đầu ngón tay, lười biếng đánh giá vẻ mặt của Diệt Tuyệt Lý.
Nhìn mấy giây cũng không có ý nghĩa, ánh mắt lại tùy ý liếc liếc về phía Nhạc Linh San.
Cô nương Nhạc Linh San này quả thực có mấy phần đáng yêu, bất luận là vào giờ học nào cũng là một bộ dạng giống như đói khát nghe giảng, sống lưng đơn bạc gầy gò vĩnh viễn ưỡn thẳng tắp, giống như một cây mạ non.
Tuy nhiên hôm nay nay cô có chút không đúng nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy căng thẳng, nhẫn nại nhìn theo bóng người của Diệt Tuyệt Lý, mấy lần còn muốn nói lại thôi.
Chẳng lẽ là muốn đi vệ sinh?
Suy đoán này khiến cô chút ngạc nhiên, đang định cẩn thận quan sát thì đột nhiên nghe một tiếng gầm hết sức quen thuộc lại hết sức bất mãn từ bốn tổ bên kia truyền tới: “Cái này cũng gần mười phút rồi, có thể tan lớp chưa vậy?!”
Chân Minh Châu: “...”
Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy thân hình của Lý Thành Công đang ngốc ngốc đứng thẳng tắp.
Diệt Tuyệt Lý nhìn anh ta bằng vẻ mặt đầy chán ghét, cũng không giảng tiếp bài học, tiện tay ném một quyển sách về phía anh ta.