Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 141: Chương 141: Chỗ chánh giáo, tam đường hội thẩm




Toàn bộ buổi chiều, Chân Minh Châu đều hốt hoảng đấy.

Biết rõ tình huống trong nhà Trình Nghiễn Ninh, chuyện mời khách này cô vô cùng lo lắng.

Có thể kết quả lại vượt qua dự kiến của cô.

Trình Nghiễn Ninh chuẩn bị toàn bộ.

Anh và mấy người bạn đều một chút cũng không thể hiện cảm giác học bá ưu việt, cao cao tại thượng, chủ động nói chuyện phiếm thân thiết. Cho dù là đôi với cô hay đối với bọn người Tần Viễn đều vô cùng khách khí có chừng mực.

Xong một bữa cơm, Lý Thành Công đều rất hài lòng. Trình Nghiễn Ninh bỏ ra vài trăm tệ.

Tuy anh không nói gì nhưng cô cũng rất đau lòng đồng thời có một chút cảm động lại suy nghĩ: Trình Nghiễn Ninh, rốt cuộc anh là người như thế nào?

Có lúc làm cô cảm thấy tính tình anh rất tốt, có lúc lại rõ ràng rất lạnh lùng kiêu căng. Nhưng khi cô quen với sự lãnh đạm của anh, anh lại thể hiện một mặt ôn hòa lễ phép, làm cho cô không kịp chuẩn bị, thật sự sâu sắc cảm nhận được cô đối với anh ngày càng yêu thích.

Ai, thật phiền…

Thở dài một tiếng, Chân Minh Châu đỏ bừng mặt dập đầu vào mặt bàn.

“Chân Minh Châu!”

Bên ngoài lớp học giọng nói Mã Bình Xuyên đột nhiên truyền đên.

“A…” Chân Minh Châu gật gật đầu, đứng dậy chạy ra ngoài.

Hiện tại là tiết học thứ ba buổi chiều đang học thí nghiệm hóa, thầy giáo hóa học tạm thời có việc vì vậy biến thành tiết tự học. Mã Bình Xuyên đột nhiên xuất hiện làm cả đam hoảng sợ, nhìn thấy Chân Minh Châu đi ra ngoài, lập tức xì xòa bàn tán.

“Hôm nay thầy Mã tìm cậu ta lần thứ hai rồi.”

“Hình như là bởi vì sự việc Trình Nghiễn Ninh.”

“A…gọi đi nha.”

“Khẳng định là đến phòng hội đồng, yêu sớm quá là việc lớn đấy.”

“Hai người bọn họ thật sự ở cùng một chỗ hả?”

“Giữa trưa còn cùng nhau đi ăn cơm rồi, đúng không, Từ Mộng Trạch?”

Ngữ điệu Hạ Ngữ Băng vang lên, Từ Mộng Trạch đang ngồi ở vị trí của cô ta. Giờ phút này người hỏi là người ngồi bên trái anh ta Đặng Song Song.Từ Mộng Trạch nghe vậy ngước mắt nhìn bộ dạng hứng thú của nữ sinh. Đặng Song Song với An Doanh có quan hệ tốt nên quan hệ với Tống Tương Tương cũng không thể tốt rồi. Nhưng vì Tống Tương Tương là bạn của Chân Minh Châu nên cô ta sáng suốt không trêu chọc vào. Chỉ là trước kia quen nói chuyện bên trái giờ lại thành bên phải.

Dù sao Từ Mộng Trạch theo đuổi An Doanh, cô ta là bạn tốt An Doanh nên hơi có chút tự đắc. Có ai nghĩ được Từ Mộng Trạch căn bản không cho cô ta mặt mũi, tùy ý thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: “Ngậm mồm của mày lại.”

“Phốc…” Chung quang có rất nhiều học sinh không nhịn được cười.

Đặng Song Song sững sờ, cùng không dám cùng anh ta nhao nhao, vừa nghiêng đầu hung hăng trừng mắt với Tống Tương Tương cùng bàn.

Tống Tương Tương không hiểu thấu: “Có bệnh à.”

Chính mình đuối lý, Đặng Song Song nhìn Tống Tương Tương nhịn xuống cơn tức này.

Chân Minh Châu đi theo Mã Bình Xuyên xuống lầu. Mã Bình Xuyên đi đến phòng hội đồng, một bên thở dài nói: “Em cứng đầu đấy.”

Chân Minh Châu liếc Mã Bình Xuyên một cái, cúi đầu không lên tiếng. Mấy phút sau, hai người đến cửa ra vào phòng hội đồng, Mã Bình Xuyên gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa khép hờ, nhấc bước đi vào.

Chân Minh Châu đi vào sau, trong mắt có chút sửng sốt, mím môi nhu thuận lễ phép nói: “Em chào hiệu trưởng Chu, chủ nhiệm Diêm, cô giáo Phùng.”

Cha cô là chủ doanh nghiệp có tiếng ở An Thành, ngồi cùng với các gia đình giàu có khác, hoặc ít nhiều có chút công hiến cho trường học. Hiện tại trước mặt là cá công nhân viên chức nhà hàng thì có một phần hỗ trợ của người thẩm định. Vì vậy nguyên nhân chỉ có thể ở trường học cô gây ra việc đại sự gì, một đám lãnh đạo đều mở một mắt nhắm một mắn, bình thường gặp gỡ cô chào cũng hỏi lại, còn cơ bản cho một khuôn mặt tươi cười. Hiện tại trong văn phòng yên lạnh một tiếng kim rơi đều có thể nghe được.

Không có phản ứng đương nhiên không tốt, lại là kiểu tam đường hội thẩm.

Trong lòng Chân Minh Châu thở dài, cũng đứng dậy không nói lời nào.

Thẩm vấn bắt đầu, Diêm Chính nghiêm túc hỏi: “Em với Trình Nghiễn Ninh kết giao?”

“Không có.” Chân Minh Châu liếc thầy Diêm một cái, không cần nghĩ ngợi đáp.

“Không phải?” Diêm Chính đưa tay lên bàn gõ: “Trình Nghiễn Ninh đã thừa nhận, em còn nói không có? Chân Minh Châu, gá lan em rất lớn đấy?”

Lừa cô+ khích tướng sao?

Đầu óc Chân Minh Châu cực kỳ nhanh đi lòng vòng, vẻ mặt buồn bực hỏi thầy Diêm: “Trình Nghiễn Ninh thừa nhận? Anh ta thừa nhận cái gì chứ? Chủ nhiệm thầy đang trêu chọc em sao? Với bộ dạng này của em làm sao có thể kết giao với em chứ.”

“Chân Minh Châu!”

“Thật không có, bằng không thầy đem anh ta đến đối chất.”

Lời này vừa nói ra, Diêm Chính lập tức nghẹn họng.

Sao có thể gọi Trình Nghiễn Ninh đến đây?

Người kia so với bên này còn khó làm hơn, nhẹ không được nặng không được, trạng thái lại bị ảnh hưởng càng khó lượng. Mấy người bọn họ cũng thận trọng sau khi thương nghị mới quyết định đối với Chân Minh Châu dùng lý lẽ tác động để thay đổi tình cảm, thật sự không liên được liên hệ gia đình để cho chuyển trường học, cần phải để cô thay đổi quyết định.

Tóm lại chuyện này ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng không thể mặc kệ được.

Bình thường Diêm Chính dạy bảo cô lợi hại nhất, nhưng hiện tại nghĩ đến thái độ hiệu trưởng Chu và cô Phùng, nhìn cô bộ dạng rõ ràng chột dạ lại sống chết không thừa nhận, trong lòng không hiểu có chút cảm xúc thở dài tạm thời không nói chuyện.

Bản thân Phùng Quyên thừa nhận không thích Chân Minh Châu, giờ này trông thấy cô, bộ dạng cô ta càng chán ghét, mặt lạnh nói: “Em không nên ở chỗ này cô chấp. Giữa trưa sự việc các em cùng nhau đi ăn cơm chúng ta đều biết, không gọi Trình Nghiễn Ninh tới, tất nhiên là có nguyên nhân của chúng ta, còn chưa tới lượt em làm chủ.”

Chân Minh Châu mím môi nhìn cô ta một cái, nhỏ giọng cãi lại: “Cùng nhau ăn cơm cũng không nói rõ được cái gì…”

Lời này vừa nói ra, hiệu trưởng Chu trầm mặc hồi lâu nở nụ cười trêu chọc.

Vị hiệu trưởng này đã qua tuổi 50 rồi, tính tình ôn hòa, khoan hậu hiểu rõ, ở giới giáo dục An Thành rất được tôn trọng. Ông nghiêng người về phía trước một tay chống trên bàn làm việc, mắt sáng như đuốc nhìn Chân Minh Châu, cười hỏi: “Cùng nhau ăn cơm không nói rõ được cái gì, sao em lại khẩn trương như vậy?”

“Ai nói em khẩn trương?” Chân Minh Châu phồng má nhìn ông một cáu, rất bất mãn.

Hiệu trưởng Chu dò xét cô: “Em đứng thẳng tắp vẫn không nhúc nhích, cái miệng nhỏ đều mím thành một đường rồi, còn không khẩn trương?”

Chân Minh Châu: “…”

Cô không muốn nói chuyện.

Hiệu trưởng Chu cười một tiếng dài, ôn hòa hỏi: “Thế nào? Yêu thích Trình Nghiễn Ninh đúng không?”

“Ai ưa thích anh ta!”

“A, không thích? Vậy lúc trước là em hấp tấp theo đuổi Trình Nghiễn Ninh phải không?” Hiệu trưởng Chu nói đến đây, nhìn xung quanh một chút vẫn đang cười: “Chẳng lẽ thầy nhớ lầm rồi hả? Hay là các người nghĩ sai?”

“Hiệu trưởng?”

Cô giáo Phùng có chút hậm hực mà gọi ông một tiếng.

Hiệu trưởng Chu phẩy tay ý bảo cô ta an tâm một chút chớ vội, lại nhìn Chân Minh Châu nói: “Gia cảnh học sinh Trình, thầy giáo Mã nói cậu ta đã nói qua rồi, thầy không nói thêm lời. Chúng ta nói chuyện em thích cậu ta đi a?”

Chân Minh Châu nhìn sang ông, không nói chuyện.

“Thầy suy nghĩ, lúc trước em hấp tấp theo đuổi cậu ta, nói chung không còn nhiều yêu thích nữa, đồ mới lạ mới tươi sôt thú vị phải hay là không?” Hiệu trưởng Chu vừa nhìn cô vừa nói: “Nhưng bạn học Trình ưu tú như như vậy, ai cũng đều ưa thích. Hiện tại em theo đuổi được rồi, ngược lại em lại không thừa nhận. Tron g lòng lo lắng chúng ta có ngang ngược ngăn cản, điều này nói rõ thiệt tình là muốn cùng yêu đương với cậu ta phải không?”

“Hiệu trưởng em…”

“Không gấp, chúng ta nói sang truyện khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.