Món hũ nướng súp? Trình Nghiễn Ninh nhìn xuống cô một cái, nở nụ cười: “Mời bạn của em ăn cái này?”
Ở trường họ có một quán hũ nướng súp, mọi người đều mười tệ, bon họ là chín người, tính toán một chút còn không đến 100 khối.
Trình Nghiễn Ninh nhàn nhạt nghĩ đến, nghe được Chân Minh Châu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Món đó thì có sao? Dinh dưỡng tốt cho sức khỏe hơn nữa hôm nay trời lại lạnh ăn món này khẳng định với anh rất ngon, chúng ta đi ăn như vậy náo nhiệt không tốt sao?”
Cô nói chuyện trước sau đều như thế đấy, nghe cũng rất có đạo lý của mình. Trình Nghiễn Ninh rất thích nghe cô nói chuyện, đồng thời anh cũng rất thích xem bộ dạng cô nói chuyện.
Bộ dạng cô nói chuyện cũng ngữ khí khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, thường nghiêng đầu, chính mình còn làm như đúng gật đầu đồng quan điểm của mình. Trông giống một đứa trẻ nhỏ có chút ngây thơ đáng yêu.
Trước kia anh kháng cự cô nhưng hiện tại yêu nhau ngược lại có thể quang minh chánh đại mà thưởng thức.
Chân Minh Châu nói lẩm bẩm xong, nghiêng cái đầu liền phát hiện lúc cô nói chuyện Trình Nghiễn Ninh một mực chăm chú đang nghe. Điều này làm cho cô có chút ngượng ngùng rồi, cô mím môi lại dùng một bộ dạng lý lẽ thẳng thừng nói: “Hơn nữa anh cũng rất yêu thích món đó mà, không phải sao?”
“Ừ.” Trình Nghiễn Ninh mím môi cười nhẹ một tiếng. Tối hôm qua đến bây giờ, anh đã nở nụ cười nhiều lần, đều rất mê người.
Chân Minh Châu nhìn khéo miệng của anh nhếch thành một đường vòng cung, không hiểu nóng mặt, dời ánh mắt nói: “Vậy ăn món này.”
“Không.” Trình Nghiễn Ninh cự tuyệt.
Hai người đã đi xuống bậc thang phòng giáo viên, nhìn thấy bọn người Lý Thành Công cách đó không xa, Chân Minh Châu lập tức có chút nóng nảy: “Vậy muốn ăn cái gì ôi chao?”
“Món cay Tứ Xuyên.”
“Xào rau cơm.”
“Ừ, các người thường đi đến quán đó.”
Cái này anh nói hết lời Chân Minh Châu lập tức càng nóng nảy: “Nhà bọn họ.”
“Như thế nào?”
Đắt!!!
Một chữ đến bên miệng, Chân Minh Châu lại nói không nên lời. Cô bộ dạng hậm hực lại ảo não, Trình Nghiễn Ninh dứt khoát ngừng bước chân, nhìn xuống cô hỏi: “Em đang lo lắng cái gì?”
“Chỉ là…” Cô gái nhỏ xấu hổ, không dám nói. Con mắt Trình Nghiễn Ninh có chút nheo lại, vỗ cái đầu của cô: “Không có vấn đề, quyết định như vậy đi.”
Ngữ điệu anh tự nhiên, hiển nhiên là đã có chỗ chuẩn bị. Đầu Chân Minh Châu vòng vo vài vòng, dứt khoát không khuyên giải rồi, nhìn thấy anh đi xa, lại bất tri bất giác muốn: Người này không ngừng vỗ đầu cô, trêu chọc khỉ!
Cô còn không hiểu được trong danh bạ Trình Nghiễn Ninh lưu tên số điện thoại của cô là “con khỉ nhỏ”
Quán Xuyên Du.
Chín người ngồi vào trong phòng tầng một. Tiền thuê nhà trước cửa trường học rất đắt cho nên thiết kế phòng cũng không lớn, kéo một bàn tròn lớn tám người ra, vị trí trống còn lại đủ để cả đám trong phòng quay người đi đi lại lại, không dư dả nhưng cũng không tính chật chội.
Hai nhóm người dùng Chân Minh Châu cùng Trình Nghiễn Ninh làm giới hạn, phân ngồi hai bên. Phục vụ cầm menu đi ra ngoài, lập tức bầu không khí có chút sôi động hơn.
Chân Minh Châu nhìn cái này lại nhìn cái kia, đang muốn nói chuyện bên cạnh đột nhiên có một tay đưa đến. Trình Nghiễn Ninh cầm lấy tay của cô, cười nhạt mở miệng trước: “Không phải là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cũng là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau, anh giới thiệu một chút, Tiết Phi, Khang Kiến Bình, Cảnh Nguyên, đều cùng phòng anh.”
Anh mở màn làm bầu không khí không còn căng thẳng như trước nữa, Tiết Phi trước nhất cười nói: “Chào các em, anh là Tiết Phi, tiết trong nhân từ coi trọng, phi trong núi cao.”
“Khang Kiến Bình, khang trong an khang, kiến trong kiết thiết, bình trong an bình.”
“Cảnh Nguyên, cảnh trong ánh sáng rực rỡ, nguyên trong tết nguyên đán.”
Trình Nghiễn Ninh giới thiệu qua cho nên ba người này lại giới thiệu tên một lần nữa.
Người ta đều chủ động rồi, cả đám bên này cũng nghiêm túc.
Tấn Viễn cười cười nói: “Em là Tần Viễn.”
“Em gọi Tống Tương Tương.” Tống Tương Tương ngồi giữa Chân Minh Châu với Tần Viễn, cô ta cười nói thêm: “Tương trong phía tây sông Tương.”
*Sông Tương: tên sông bắt nguồn từ tỉnh Quảng Tây, chảy vào Hồ Nam, Trung Quốc.
Cô nói xong, Lý Thành Công liền chủ động mở miệng nói: “Họ Lý trong người đàn ông chất phác, Lý Thành Công, Công trong công thành danh toại.”
Từ Mộng Trạch cuối cùng: “Từ Mộng Trạch.”
“Thuỷ khí nung đúc đầm Vân Mộng
Sóng hồ lay động thành Nhạc Dương.”
Tiết Phi trôi chảy nói tiếp lời của Từ Mộng Trạch, cười nói: “Danh tự của em nghe rất có ý thơ.”
*Câu thơ lấy từ bài thơ Lâm Động Đình:
八月湖水平,
涵虛混太清。
氣蒸雲夢澤,
波撼岳陽城。
欲濟無舟楫,
端居恥聖明。
坐觀垂釣者,
空有羨魚情。
Lâm Động Đình (Vọng Động Đình hồ tặng Trương thừa tướng)
Bát nguyệt hồ thuỷ bình,
Hàm hư hỗ thái thanh.
Khí chưng Vân Mộng trạch,
Ba hám Nhạc Dương thành.
Dục tế vô chu tiếp,
Đoan cư sỉ thánh minh.
Toạ quan thuỳ điếu giả,
Đồ hữu tiễn ngư tình.
Dịch nghĩa
“Tháng tám mặt nước hồ bằng phẳng
Trời nước hỗn hợp một tầng không hư
Thuỷ khí nung đúc đầm Vân Mộng
Sóng hồ lay động thành Nhạc Dương
Muốn vượt hồ mà không có thuyền chèo
Ngồi yên thì thẹn thùng với thánh hiền
Ngồi xem những người buông câu
Chỉ trơ trơ hâm mộ cái thú câu được cá.”
Từ Mộng Trạch gật đầu cười nhạt: “Nhờ thầy bói phúc.”
Nói thẳng thắn đám người bọn họ không thể nào ưa thích Trình Nghiễn Ninh, người nhà mẹ đẻ tiễn đưa con gái đi xuất giá là một cái đạo lý, bọn họ với Chân Minh Châu chơi đùa một thời gian dài, gần đây đối với cô ngoan ngoãn phục tùng cầu được ước thấy, hiện tại thì tốt rồi, cô gái nhỏ lại chạy về hướng người khác xum xoe rồi.
Cho nên tâm tình của bọn họ phức tạp không muốn như vậy.
Nhưng hiện tại với tư cách hậu thuẫn mạnh mẽ của nhà gái, bọn họ cũng không thể không giữ mặt mũi cho Chân Minh Châu, không chỉ là không để cô mất mặt còn phải dốc sức liều mạng giúp cô tăng thể diện. Cho nên một cái hai cái lúc nói chuyện đều nghiêm túc thể hiện có giáo dưỡng tốt, còn phải biểu hiện ra có văn hóa.
Nhưng mấy người Tiết Phi cũng không có nhiều tâm tư như vậy, bọn họ một mực rất ưu thích học muội nhỏ Chân Chân.
“Coi chừng bị phỏng.” Tiếng chào hỏi của phục vụ cắt đứt một đám người nói chuyện phiếm. Món ăn rau trộn nóng liên tiếp đi lên, xếp đặt đầy một bàn.
Chân Minh Châu nhìn mấy món chính ở trung tâm trên bàn, lần đầu tiên cảm thấy đau lòng, âm thầm trong lòng tính toán xem bao nhiêu tiền.
Bên cạnh Tống Tương Tương gắp một miếng cá bỏ vào chén nhỏ của cô, nhỏ giọng nói: “Muốn ăn cái này hả?”
“À?”
Chân Minh Châu dùng chiếc đũa chọc miếng cá, lặng lẽ meo meo nhìn thoáng qua Trình Nghiễn Ninh.
Trình Nghiễn Ninh cúi đầu nghe Tiết Phi nói chuyện, thời điểm cô nhìn sang cảm thấy có ánh nhìn của cô, nghiêng đầu nhìn sang cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Minh Châu hướng anh nở một nụ cười.
Đúng lúc này, cô thấy Tiết Phi quay sang Khang Kiến Bình nói câu gì đó, sau đó đứng dậy cười hì hì nói: “Nếu không, mọi người dùng nước trái cây cụng một cái, chúc mừng lớp trưởng chúng ta cùng bạn học Chân Chân xác định mối quan hệ yêu đương.”
Đồ ăn trên bàn, trong phòng nồng đậm mùi khói lẩu. Tiết Phi vừa mới nói xong, những người khác cùng đứng lên đem ly trên bàn giơ lên. Một màn này, có cảm giác chút nghi thức.
Lúc Chân Minh Châu đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng, theo sau Trình Nghiễn Ninh cùng cả đám cụng ly, con mắt cười híp thành đường: “Cảm ơn mọi người.”
Cô ngượng ngùng nói ra, mấy người Tần Viễn trong lòng mỏi nhừ: cay mũi thu lại anh mắt. Ba người Tần Viễn, Từ Mộng Trạch với Lý Thành Công nhìn nhau, thêm đầy cocacola lại yên lặng mà cụng thêm một lần.
Bọn họ mờ ám Chân Minh Châu căn bản không có chú ý tới.
Cô uống nước trái cây xong ngồi xuống, Trình Nghiễn Ninh lại cho cô thêm nửa cốc rồi sau đó anh trầm thấp nói: “Chúng ta đụng một cái?”
“Vâng.” Chân Minh Châu nhìn sang.
Ngón tay Trình Nghiễn Ninh cầm sẵn cốc, nghĩ nghĩ nói: “Hàng năm có hôm nay.”
Chân Minh Châu đem ly chạm vào cốc của anh chạm qua, vô thức tiếp lời: “Hàng tháng có sáng nay.”
Keng
Hai ly thủy tinh chạm vào nhau cùng phát ra một thanh âm thanh thúy vang lên.