Bởi vì có quan hệ với Tần Viễn, Chân Minh Châu có thể ngang ngược tại lớp 10 thậm chí toàn trường, cô chiếu cố cô ấy, những người khác trong ký túc xá và lớp học đã không còn cười nhạo và coi thường cô ấy như trước kia, cô ấy đã có thể hòa nhập hơn nữa quen sinh hoạt tập thể. Nghĩ đến đây, Nhạc Linh San quay đầu, nhẹ giọng nói với Chân Minh Châu “Vậy cậu cảm ơn cậu ấy giúp mình.”
Từ khi tìm mọi cách tặng quà tới nay, đây là lần đầu tiên Nhạc Linh San chủ động đáp lại, Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn cô một cái, chỉ cảm thấy được một cỗ cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng.
Buổi tối hôm nay, Trình Nghiễn Ninh chủ động ôm cô, Nhạc Linh San đáp lại Lý Thành Công, thật tốt đẹp a.
Cô hát một bài, đi rửa mặt.
Trong quá trình rửa mặt lại nghĩ tới Trình Nghiễn Ninh.
Đúng vậy a, Trình Nghiễn Ninh ôm cô còn nắm tay cô, nhưng anh không có nói rõ muốn cùng cô kết giao a, a a a!
Như vậy sao được?
Anh phải phụ trách việc này.
Nhanh chóng rửa mặt xong, Chân Minh Châu cầm điện thoại leo lên giường, cuộn tròn con gấu để vào một góc, nhắn tin cho Trình Nghiễn Ninh “Học trưởng, ngủ rồi sao?”
Khi tin nhắn này gửi qua, Trình Nghiễn Ninh cũng vừa rửa mặt xong, khi anh vừa đẩy cửa phòng ký túc xá ra, Tiết Phi và hai người khác trong ký túc xá đang vây quanh trước bàn thảo luận, nghe thấy tiếng động liền lập tức quay đầu qua, tất cả đồng thanh hỏi “Tình huống gì a?”
Trình Nghiễn Ninh đóng cửa, đi qua “Cái gì?”
“Món quà này a.” Tiết Phi trợn mắt há mồm nhìn túi quà tinh xảo trên bàn, không dám tin hỏi “Đây rõ ràng là nữ sinh tặng, lớp trưởng, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, ai tặng a.”
“Đúng a đúng a, đây là lần đầu tiên a.”
“Lớp chúng ta sao?”
Ba nam sinh anh một câu tôi một câu, vây quanh Trình Nghiễn Ninh.
Quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Thành tích của mấy người họ đều rất tốt, cũng học cùng Trình Nghiễn Ninh ba năm, hoàn toàn chưa thấy anh nhận quà của nữ sinh nào, lúc này một cái túi quà được anh tự tay mang từ bên ngoài về, kia hoàn toàn là lần đầu tiên a.
Trình Nghiễn Ninh nhìn ba người cảm xúc dâng trào, tiện tay mang túi quà bỏ vào tủ quần áo của chính mình, nhàn nhạt nói “Nên tắt đèn rồi.”
Anh vừa nói xong, ba một tiếng, ký túc xá rơi vào tối om.
Bốn người đều tự nằm trên giường, Tiết Phi vẫn còn xúc động “Vậy mà cậu lại nhận quà của nữ sinh, tiểu Chân Chân phải làm thế nào.”
Nghĩ đến tiểu nữ sinh khí thế ngất trời theo đuổi người trước đây, trong giọng nói của Tiết Phi có hơi chút phức tạp, sau khi anh ấy than thở, Khang Kiến Bình nằm trên giường khác nói tiếp “Gần đây thấy vài lần, cô ấy còn rất vui vẻ a.”
“Đúng vậy.” Tiết Phi có chút đăm chiêu nói “Tần Viễn kia, chắc là thích cô ấy đi.”
“Nhưng mà hình như tiểu Trân Châu không ý thức được.” Một nam sinh cùng lớp bọn họ là Cảnh Nguyên nói tiếp một câu.
Khang Kiến Bình liền nở nụ cười “Nếu cô ấy ý thức được, còn có thể hùng hổ theo đuổi A Ninh sao. Nhưng mà, chuyện cảm tình không ai nói rõ được? Có lẽ người ta còn xem nhau là bạn thân, không phân biệt giới tính đâu. Hơn nữa, loại con nhà giàu với con nhà quan như bọn họ, kết giao bạn bè đều bị cha mẹ quản, huống chi nói yêu đương hôn nhân đại sự. Mình nghe nói, Tần Viễn kia không phải là con nhà quan đơn giản như vậy, bối cảnh gia đình rất sâu a.”
Tiết Phi hừ cười “Cậu càng nói càng mơ hồ rồi.”
Khang Kiến Bình nhìn về phía anh ấy, nghiêm trang nói “Cũng là nghe người khác truyền lại. Nếu như thật sự là như vậy, có lẽ Chân Minh Châu với cậu ta không thể.”
“Là không có khả năng.” Trình Nghiễn Ninh nằm trên giường vẫn luôn yên lặng đột nhiên nói.
Ba người khác nhất thời “…………………”
Sau khi yên lặng một lúc, Tiết Phi ngồi dậy “Lời này của cậu có ý gì?”
“Bọn mình kết giao rồi.” Trình Nghiễn Ninh nhẹ nhàng nói.
“Cái gì?”
“Mình và Minh Châu.” Giọng nói Trình Nghiễn Ninh hơi hơi dừng một chút, “Bọn mình kết giao rồi.”
“Thao!”
“Thao thao thao!”
“Tôi đi.”
Phòng ký túc xá 211, ba học bá khác trực tiếp nổi khùng.