Đọc trên điện thoại
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiếng động lớn truyền đến kéo dài vài giây, gần đấy Tiết Phi bát quái ngay cả ngủ cũng không có tâm tư.
Không biết như thế nào, biểu thị công khai chủ quyền lớp trưởng Trình nhưng lại không nhiều lời, ngữ khí lành lạnh nói một câu: “Đã muộn, ngủ đi.”
Tiết Phi: “!”
Anh từng phút đồng hồ đều muốn giết người. Có thể quen biết đã lâu, anh cũng biết Trình Nghiễn Ninh sẽ không nói thêm nữa rồi.
Hậm hực lại vị chua mà nằm xuống, thật lâu Tiết Phi nhịn không được lại hỏi: “Lễ vật kia, chẳng lẽ lại là Tiểu Chân Chân tặng cho anh hay sao?”
“Ừ.”
Làm người khác tuyệt vọng chỉ vì một chữ trả lời của anh.
Trong lòng Tiết Phi giữ lại không nói ra, nghiêng đầu sang chỗ khác nét mặt thoáng suy nghĩ.
Hắn không nói lời nào, thời gian dần qua, trong ký túc xá vẫn không có động tĩnh, Trĩnh Nghiên Ninh định lấy đồng hồ báo thức, trông thấy tin nhắn sửng sốt một chút, nhanh chóng tỉnh táo: “Đang định ngủ, làm sao vậy?”
Lễ Giáng Sinh năm 2016, sau khi Chân Minh Châu theo đuổi anh hơn ba tháng, Trĩnh Nghiên Ninh trả lời tin nhắn đầu tiên.
Anh ta trả lời tin nhắn, nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Trong hộp tin nhắn điện thoại tất cả đều là tin nhắn của một người, Chân Minh Châu. Ngay khi anh xem lại tin nhắn cũ, điện thoại rung lên một cái, tin nhắn mới: “Không sao cả, chỉ muốn hỏi anh một chút, hai hành động buổi tối đấy là có ý gì?”
Trình Nghiên Ninh nhìn thấy tin nhắn: “…”
Bất giác anh nhớ tới cô gái trong thang máy thở phì phì hỏi: “Không phải, tại sao phải vì cô ấy đánh nhau?”
Người đó không phải ngốc?
Trong lòng Trình Nghiễn Ninh phun ra một tia ghét bỏ, chằm chằm vào màn hình mắt phượng hiện lên mềm mại vui vẻ, hồi phục nàng: “Không có ý gì?”
“Đclmm!”
509 ký túc xa, Chân Minh Châu vô ý thức nói tục, hổn hển muốn đứng lên. Nhưng tiếc cô còn chưa có đứng lên trong ký túc xá đã có người nghe thấy “Bụp” đầu đập vào tường.
Nhạc Linh San còn chưa ngủ, nhỏ giọng hỏi: “Chân Chân, cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì?” Chân Minh Châu nhe rặng trợn mắt xoa cái đầu bị đụng, thở phì phì nói.
Đột nhiên không muốn nói lý với Trình Nghiễn Ninh.
Cô một lần nữa nằm xuống, chân mảnh khảnh của cô ôm lấy con gấu, đột nhiên lại nghĩ tới lúc trước cùng Tần Viễn bị ép gián đoạn trò chuyện, do dự mà muốn hay không nhắn một tin nhắn nhã nhặn cho anh ta: Lễ vật quá lớn, làm cô không ngủ được.
Nhưng nhìn thời gian cuối cùng cô cũng bỏ đi ý nghĩ này.
Đem chuyện này ném đi, cô vẫn không ngủ được. Đều do Trĩnh Nghiên Ninh, cô cảm thấy đêm nay chắc sẽ mất ngủ.
Một chân đè nặng con gấu bông, một đầu cánh tay ôm cổ gấu, trong tay nắm chặt điện thoại di động của mình, Chân Minh Châu duy trì tư thế này nằm trên giường một hồi lâu, bất tri bất giác nghĩ đến: đêm nay Tống Tương Tương không có trở về.
Buổi chiều cô đọc muộn nên chạy ra ngoài trước, nhưng lúc ấy hòa giải Phan Dịch qua Giáng Sinh, sẽ quay trở lại ký túc xá.
Trong nội tâm cô có một suy đoán làm cô có một chút bât an, Chân Minh Châu ôm gấu trở mình cái thân do dự một chút, gửi tin nhắn đếnTống Tương Tương: “Ngủ chưa?”
Giường lớn tại khách sạn.
Cửa sổ lộ ra một chút ánh sáng, lờ mờ có thể thấy được hai chiếc áo khoác ném trên mặt thảm.
Cái chăn trắng tinh lộ ra hai cặp chân quấn cùng một chỗ.
Tống Tương Tương nằm ở dưới thân Phan Dịch, nhắm mặt lại nghiêng qua, bởi vì người đàn ông cúi xuống cổ cô mút, trái tim đập mãnh liệt.
Đêm nay lần đầu tiên cô cùng với Phan Dịch quan hệ là bạn trong hội, ngợp trong vàng son, xa hoa trụy lạc. Trong góc của thành thị, có một đám người phóng túng không kiêng nể ai, không ai quan tâm ở đâu, chè chén say sưa cuồng loạn.
Phan dịch uống rượu, cô cũng uống cùng một ít, hai người sớm đi ra, không thể chờ đợi được thuê nhà nghỉ.
Có một số việc, cô dự đoán sẽ xảy ra nhưng vẫn cảm thấy sợ.
“Tương Tương.”
Bàn tay Phan Dịch to lớn mà ấm áp vuốt ve khuôn mặt cô, lòng bàn tay thô ráp lưu lại trên khuôn mặt cô cảm giác đau đớn rất nhỏ, làm toàn thân cô run rẩy.
Tống Tương Tương đáp lại: “Ưm”
Một chữ đơn giản mang theo hơi rượu đủ để làm đàn ông động tình.
Ngón tay Phan Dịch xoa nắn lấy môi của cô, đột nhiên hung hăng mà hôn tới, như muốn đem cô xé nát.
Lúc hai người ước hẹn, ngẫu nhiên anh có thể hôn cô như vậy, cảm giác bắt đầu có chút thô bạo, để lại cho người trong lòng cảm giác run sợ nhưng không đành lòng đẩy cảm giác kích thích, làm cho cô cảm thấy yêu anh giống như đang đi một hành lang mạo hiểm.
Suy nghĩ miên man, đột nhiên nước mắt Tống Tương Tương chảy thành ròng.
Phan Dịch tất tưởi dừng lại, vội lau nước mắt của cô, chần chừ hỏi: “Không muốn?”
Dứt lời, người anh thanh tỉnh một chút, một tay chống bên cạnh cô, muốn đứng dậy trước để có thể yên tĩnh lại.
“Không có.” Tống Tương Tương nghẹn ngào một tiếng, một tay ôm lấy cổ của anh nghiêng người lên ghé vào lỗ tai anh cảm xúc kích động nói: “Phan Dịch, I love you, không có không muốn.”
Cô lải nhải lại bị một vòng hôn môi bao phủ.
Điên thoại bên trong áo khoác rung lên. Nhưng đắm chìm đến quên mình trong thế giới ấy thì sao có thể nghe thấy được?
Trong ký túc xá.
Hồi lâu không có ai nghe máy, Chân Minh Châu thở dài một tiếng.
Cô có thể gọi điện thoại cho bố mẹ Tống Tương Tương. Nhưng vào thời điểm này sao có thể gọi điện thoại đến nhà của cô ấy?
Trong điện thoại di động của cô có số của Phan Dịch, cũng không dám gọi. Sao cô có thể nửa đêm gọi điện thoại đến một người đàn ông xa lạ hỏi anh ta: “Bạn tốt của tôi có ở cùng với anh không? Tôi cảnh cáo anh không được phép đêm cô ấy lên giường?”
Than thở một lúc, cô đột nhiên nghĩ đến: Phan Dịch là bạn của Trình Nghiễn Ninh.
Nếu là bạn của Trình Nghiễn Ninh, hẳn là cũng không xong đến như vậy?
Đêm nay, trong đầu có suy nghĩ quá nhiều sự việc, cô xoắn xuýt đem phiền muộn của chuyện nay đè ép xuống dưới, gửi một tin nhắn đến Trình Nghiễn Ninh: “Trình Nghiễn Ninh, tôi bị mất ngủ.”
Không chỉ mình cô, Trình Nghiễn Ninh cũng mất ngủ.
Trong đầu nhớ lại sự việc đêm nay, nhớ lại lấy hắn ở đằng kia trong nháy mắt xúc động, nhịn không được thở dài: Nhưng cười là anh tự xưng tâm chí kiên định, người nọ nói dăm ba câu đã làm cho anh băn khoăn.
Anh hồi phục lại nhắn tin: “Muốn cùng anh nói chuyện?”
Một giây thiên đường, một giây địa ngục.
Chân Minh Châu xem tin nhắn, cảm thấy Trình Nghiên Ninh thật sự là đủ xấu, nhưng thứ khác đều vượt ngoài dự kiến của cô, nhìn giọng điệu thương lượng trong tin nhắn của anh, cô lập tức mềm lòng, hồi phục nói: “Mới không có, ngày mai trả hết môn đấy, ngủ đi.”
Đi học không lên khóa đối với cô cũng không sao. Nhưng Trình Nghiên Ninh không được, đó là thi trạng nguyên.
Cô gái nhỏ nhu thuận tri kỷ, tự nhiên Trình Nghiễn Ninh cũng hiểu anh nhìn tin nhắn cười cười, nghĩ lại nói một điều cuối cùng: “Chớ có suy nghĩ linh tinh, đi ngủ sớm một chút, chuyện gì ngày mai nói sau.”
“Được rồi.”
Hai chữ giọng điệu ủy khuất thỏa hiệp.
Trình Nghiên Ninh xem tin nhắn cũng có thể nghĩ đến bộ dạng của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang đang bĩu đôi môi hồng nhỏ, đôi mắt to rất biết nói chuyện, môi cong lên không vui, còn có đôi má có lúm đồng tiền nhỏ.
Đáng yêu như vậy, ôm sẽ rất mềm đây, về sau thuộc về anh rồi.
Kỳ thật anh rất kích động, muốn thân với cô nhưng lại sợ hù cô sợ.