“Trả lại cho tôi!” Thật vất vả mới gấp ra được ba cái ngôi sao, Chân Minh Châu vừa ngước mắt liền thấy dáng vẻ ha ha cười to của Lý Thành Công thì lập tức bùng nổ, đẩy Tống Tương Tương sang một bên đuổi theo anh ta.
“Ha ha, Chân Chân nhà chúng ta đã bắt đầu làm nữ công rồi nha.” Cái tên Lý Thành Công này rõ thiếu đánh, vừa thấy cô đuổi theo thì lại rất ra sức, giơ ba cái ngôi sao trong tay lên cao, vừa nhảy nhót lung tung khắp phòng học, vừa ầm ĩ cười to.
Chân Minh Châu cầm quyển sách ném tới: “Lý Thất Bại cậu đứng lại cho tôi!”
“Không nha không nha!” Lý Thành Công nghiêng đầu nhe răng toét miệng cười to, sau đó nhanh vọt đến bên cạnh Tần Viễn, ôm cánh tay anh ta nói, “Viễn ca cứu mạng a.”
“Cứu cái trứng cậu!” Tần Viễn nhấc chân đạp cậu ta ra ngoài.
Một cước của cậu đá tới làm cho Lý Thành Công bay lên cao, đợi đến khi chú ý tới Nhạc Linh San đang đi ra từ trong hành lang thì đã không còn kịp rồi, chửi tục một tiếng, cả người ngã nhào xuống đất.
“Phốc, ha ha ha —— “
Cả phòng học yên tĩnh một lát, sau đó liền lập tức bùng nổ một trận tiếng cười lớn ha ha, có người thò đầu ra trước nhìn, quái dị la to: “Lý Thành Công cậu cố ý phải không?”
“Cút mẹ cậu đi!” Lý Thành Công vẫn chưa đứng dậy đã mắng trước một câu, sau đó nhìn Nhạc Linh San đang ở trong góc bên cạnh bục giảng, “Không sao chứ?”
Nhạc Linh San ngước mắt nhìn anh ta một cái rồi lắc đầu.
Trong lòng lại uất ức không chịu được.
Cô chỉ mới muốn đi nhà vệ sinh trong giờ học mà thôi, vừa đi ra lại gặp phải cái loại tai bay vạ gió này, có thể Lý Thành Công cũng không phải cố ý, cho nên cô cũng không tiện tức giận.
Giơ tay lên xoa xoa cánh tay của mình, Nhạc Linh San đi ra ngoài trong trận cười to của cả phòng học.
Lý Thành Công đứng lên, trừng mắt nhìn một đám trong học đang cười đến mức ngã nghiêng ngã ngửa, tức giận mắng: “Cười cười cười, có gì buồn cười!”
Cả đám trong phòng học càng cười hăng say hơn.
Chân Minh Châu móc ba cái ngôi sao ra từ ra trong tay anh ta, mắt thấy cả ba cái đều đã bị bóp hư thì lập tức giận dữ không chỗ phát tiết, kéo lấy anh ta làm một trận quyền đấm cước đá.
Lý Thành Công kêu gào hai ba tiếng rồi tươi cười bồi tội nói: “Được rồi được rồi mà, a!”
Chân Minh Châu tức giận thu chân, trở về chỗ ngồi của mình.
Lý Thành Công đi theo sau, cười hì hì: “Nè, buổi trưa nhờ cậu tặng quà cho bạn học Nhạc, đã đưa cho cậu ấy chưa?”
Chân Minh Châu lườm anh ta một cái, không định lên tiếng.
“Chân Chân —— “
“Đưa rồi đưa rồi.” Chân Minh Châu không chịu nổi nhất chính dáng vẻ một đại nam sinh nũng nịu như anh ta, lâp tức phá công, tức giận nói.
“Vậy phản ứng của cậu ấy thế nào?”
“À.” Chân Minh Châu hừ lạnh, “Người ta không muốn.”
“Hả?!”
“Nhưng mà, “ Chân Minh Châu nhìn anh ta một cái, đắc ý nói, “Dưới sự uy hiếp dụ dỗ của mình, cậu ấy ăn thử một miếng bánh đậu xanh, ha ha.”
“Đã biết Chân Chân nhà chúng ta có thể làm được rồi mà!”
“Ụa —— “
Chân Minh Châu làm động tác nôn mửa với anh ta, bộ dạng tinh quái bị mọi người chung quanh nhìn thấy, Tần Viễn và Dư Minh An cũng không nhịn được mà lộ ra một nụ cười rất thích thú.
*
Hai tiết tự học hò hét ồn ào trôi qua.
Chuông tan học vừa vang lên, Chân Minh Châu tạm biệt đám người Tần Viễn rồi xách cặp sách chờ ở bên ngoài lớp mười hai ban một, cách cửa sổ nhìn vào trong.
Đại danh của cô, mấy học bá ở lớp mười hai ban một đã không ai không biết. Vừa nhìn thấy cô xuất hiện thì có người đã cười cười nhắc nhở Trình Nghiễn Ninh: “Lớp trưởng, có người tìm kìa!”
Trình Nghiễn Ninh ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho anh ta.
Nhiệt tình theo đuổi đã hơn nửa tháng, Trình băng sơn căn bản không có dấu hiệu bị hòa tan.
Chân Minh Châu cách cửa sổ nhìn về phía hai gò má lạnh như băng của anh, trong lòng buồn bã đồng thời còn có một chút khó chịu, xoay người đi chậm rãi đi trên hành lang.
Lớp mười tan học sớm hơn lớp mười hai nửa tiếng, cô hôm nay tới sớm hơn một chút, đi tới lui một hồi lâu, trong sân trường đều yên lặng, tiếng chuông vẫn chưa vang lên.