Bên trong phòng học sáng hơn bên ngoài rất nhiều, Trình Nghiễn Ninh liếc nhìn ra cửa sổ thì thấy bóng dáng cô đơn của cô. Chân Minh Châu khi an tĩnh lại thì chiếc bóng có mấy phần cô đơn, giống như một cô gái nhỏ đáng thương. Cái cặp trên hai vai bị lệch sang một bên, bả vai gầy yếu của cô tựa hồ có chút không chịu nổi gánh nặng.
Thuận tiện thu hồi ánh mắt, Trình Nghiễn Ninh đột nhiên không còn tâm tư giải đề.
“Nhận lấy, sau này sẽ không đến làm phiền anh nữa.”
Nữ sinh thở phì phò nói, hình ảnh nâng mặt hất cằm của cô đều đồng loạt hiện lên trong đầu, đầu bút của anh ngừng lại một lát, đâm vào trong sách một chấm đen nhỏ.
Chân Minh Hinh ôm quyển bài tập đến bên cạnh đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ có chút mất hồn mất vía của anh, cô hơi ngẩn người một lúc, sau đó hạ thấp giọng hỏi: “Mình đi đến phòng làm việc của thầy, cậu có muốn đi cùng không?”
Trình Nghiễn Ninh ngước mắt lên nhìn một xấp tập bài tập khác trên bục giảng, lạnh nhạt nói: “Cậu đi đi, giáo viên toán học buổi tối phải về nhà sớm, bài tập của tôi sáng mai đem qua cũng được.”
“Được.” Chân Minh Hinh gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Trình Nghiễn Ninh cười cười, cảm giác được có một ánh mắt cách cửa sổ phóng lên trên người của anh. Ánh mắt vừa trực tiếp lại không biết thu kiềm chế kia đương nhiên chỉ có một mình Chân Minh Châu rồi.
Tiểu cô nương lỗ mãng, đáng yếu lại ngu ngốc.
Anh cúi đầu xuống, nhàn nhạt suy nghĩ.
*
Phòng học bên ngoài.
Chân Minh Hinh ôm quyển bài tập đi xuống cầu thang.
“ Ê.” Chân Minh Châu tức giận gọi một tiếng, hai ba bước chạy đến bên cạnh Chân Minh Hinh, hất càm hỏi, “Chị cố ý đúng không?”
“Cái gì?” Chân Minh Hinh không hiểu nhìn cô.
Chân Minh Châu cười lạnh, dùng ánh mắt lăng trì cô ta.
Chân Minh Hinh sớm đã quen nhìn ánh mắt tức giận cùng địch ý như vậy của cô rồi, cho nên trên mặt cô ta ngay cả vẻ khẩn trương cũng không có, bình tình nói: “Em không có chuyện gì nữa thì đứng một bên đi, cách giờ tan học còn một lúc, chị phải đi đến phòng làm việc của giáo viên nộp bài tập.”
Dứt lời, cô ta cất bước đi lên phòng giáo viên.
Chân Minh Châu nhìn theo bóng lưng của cô ta, chỉ cảm thấy một luồng lửa giận bốc lên từ lòng bàn chân.
Muốn mình chờ ở một bên?
Cô ta cho rằng cô ta là ai chứ, chó má!
Còn có Trình Nghiễn Ninh kia, đối với mình thì vĩnh viễn lạnh như băng, nghe cô ta nói chuyện thì mặt mày vui vẻ, thật là còn đáng ghét hơn cả chó má!
*
Chân Minh Châu thở phì phò đi về phòng trọ.
Chân Minh Hinh muốn cô đợi, hết lần này tới lần khác cô đều không đợi, một hồi lúc chú Lý tới đón hai người về nhà, không nhìn thấy cô thì sẽ nháo nhào tìm kiếm một trận.
(Xiaomei: Ê hê, trẻ trâu vậy cô nương)
Như vậy là tốt nhất, để cho bọn họ tìm khắp trường đi.
Sau một hồi nghỉ ngợi lung tung, Chân Minh Châu lập tức sung sướng hơn rất nhiều, nhảy nhót lung tung đi đến phòng trọ.
Bình thường cô không ở lại trường vào buổi tối, lúc vừa xuất hiện đã trong mấy người trong phòng trọ sợ hết hồn, Nhạc Linh San còn đang gặm bánh bao, nhìn thấy cô đến quá bất ngờ, ngay cả khóe miệng cũng không kịp lau sạch.
Chân Minh Châu cùng cô bốn mắt nhìn nhau, sững sốt một hồi rồi hỏi: “ Buổi chiều cậu chưa ăn cơm hả?”
“Ăn rồi.” Nhạc Linh San lau khóe miệng, có chút ngượng ngùng nói, “Ăn chưa no, lại hơi đói.”
Gia cảnh của cô ấy không tốt lắm, cha mẹ vì muốn để cô ấy được đi học đã không màng trắc trở đi tới An thành, sau đó bày sạp bán đồ ăn vặt ở bên cạnh đại học bên kia. Nhạc Linh San rất không chịu thua kém, thành tích tốt lại còn rất tiết kiệm, lúc bình thường sẽ mang mấy cái bánh bao kèm một ít dưa muối, có lúc bánh bao cùng dưa muối sẽ trở thành một bữa cơm.
Những chuyện này Chân Minh Châu có nghe Nhiêu Lệ nhắc tới, nhưng chính mắt nhìn thấy Nhạc Linh San ăn uống tạm bợ như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, cô đảo mắt một vòng liền cười lên, cong cong môi nói: “Đúng lúc mình cũng có hơi đói, thời gian còn sớm, hay hai chúng ta đi ra bên ngoài ăn đi.”