Chân Minh Châu đề nghị ra bên ngoài ăn, Nhạc Linh San đương nhiên không vui.
Cô ấy đã mang theo mấy cái bánh bao, lại không thể để lâu, đương nhiên phải càng sớm giải quyết càng tốt. Nhưng Chân Minh Châu ai chứ, lộ ra một bộ dáng nũng nịu bán manh, lại còn rất dính người. Với tính tình nội liễm của Nhạc Linh San vốn đã không biết làm sao cự tuyệt người khác, huống chi cô còn như vậy.
Mấy phút sau, hai người đã đi tới cổng trường.
Chân Minh Châu dừng lại, nghiêng đầu hỏi Nhạc Linh San: “Ăn cái gì, mình mời cậu.”
“Hả?” Nhạc Linh San có hơi sững sốt, sau đó vội vàng nói, “Không cần. Sao có thể để cậu mời, mình có mang tiền.”
Chân Minh Châu ra vẻ hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Để cho cậu đi ăn cơm với mình đã rất áy náy rồi, sao còn có thể để cho cậu mất tiền chứ? Ai nha, đừng có dây dưa lằng nhằng nữa, muốn ăn cái gì?”
Nhạc Linh San có chút dè dặt nhìn cô.
Thành thật mà nói, danh tiếng của Chân Minh Châu ở trong trường học thật sự rất kém, không học tập cho giỏi lại muốn yêu đương mù quáng, hơn nữa lại tùy hứng thích làm bậy khoe khoang ngang ngược, gia cảnh dáng người lại tốt, lại có một đống nam sinh cưng chìu cô, thầy cô ở các khoa và thầy chủ nhiệm cũng không có biện pháp với cô.
Nữ sinh như vậy rất làm người khác chú ý lại khiến người ghen tỵ.
Nhạc Linh San không chỉ một lần nghe thấy những nữ sinh khác trong lớp nói xấu sau lưng cô, nhưng rất có thể là bởi vì cuộc sống từ nhỏ đã khác nhau một trời một vực, hoặc là bản thân cô ấy cũng an tĩnh im lặng, cho nên khi nghe mấy lời nói xấu kia cũng không có gì phải đồng tình.
Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Chân Minh Châu rất đáng yêu.
Thu hồi suy nghĩ, Nhạc Linh San hơi cong môi lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, cô ấy nhìn sắc mặt đề nghị: “Hoành thánh, như thế nào? Chúng ta đi Tiểu Sa Huyện ăn đi.”
“... Được rồi.” Đáp án này hình như đã làm cho Chân Minh Châu có chút không biết nên làm sao.
*
Hai người đi đến Tiểu Sa Huyện ăn tối.
Nhạc Linh San muốn gọi một chén hoành thánh, ngước mắt lên thì thấy Chân Minh Châu đang nhìn chằm chằm thực đơn suy tính một hồi lâu, sau đó hướng ông chủ kêu: “Hoành thánh da, đừng để rau thơm.”
Hoành thánh da?
Nhạc Linh San bất ngờ nhìn Chân Minh Châu một cái: “Cậu không ăn thịt sao?”
Chân Minh Châu cười cười: “Bây giờ không muốn ăn lắm.”
Dứt lời, cô đưa mắt nhìn ra ngoài tiệm, cũng không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì mà hưng phấn nói: “Mình đi ra ngoài mua đồ chút.”
“... Nga.”
Nhạc Linh San chưa kịp dứt lời thì cô đã chạy ra ngoài rồi.
Chân Minh Châu đi chuyến này rất nhanh đã trở lại, chủ tiệm vẫn còn chưa bưng hoành thánh, ngón út xoay một bịch túi ny lon trên không trung, dáng vẻ cà lơ phất phơ mặt mày lại vô cùng hớn hở.
Nhạc Linh San liếc nhìn túi ny lon, tò mò hỏi: “Cậu mua cái gì vậy?”
“Giấy xếp ngôi sao.” Chân Minh Châu giòn giã đáp rồi tùy tiện ngồi xuống, cúi đầu lấy hai tờ giấy trong túi ny lon ra.
Nhạc Linh San ngạc nhiên, mím môi hỏi: “Dùng cái này gấp ngôi sao hả?”
“Ừa.” Chân Minh Châu đưa một tờ giấy cho cô ấy, giảo miệng nói, “Có muốn thử một chút hay không? Rất đơn giản, mình dạy cậu.”
Nhạc Linh San mím môi cười một tiếng: “Không cần.”
Hình như đã không còn biện pháp với bà cô giáo nhỏ này, Chân Minh Châu có hơi tiếc nuối nhìn cô ấy một cái, sau đó tự mình ra tay gấp giấy lại.
“Cẩn thận nóng.” Vào lúc này Chủ tiệm đã bưng hoành thánh lên.
Nhạc Linh San cầm đũa và cái muỗng lên, vừa ăn vừa nghiêng đầu quan sát động tác của cô.
Tính tình của Chân Minh Châu có chút cẩu thả tùy ý, lúc này mới vừa học gấp ngôi sao nên vẫn còn hứng thú rất lớn, gấp được hai ngôi sao thì uống một hớp canh, đến cuối cùng thả một đống ngôi sao nhỏ trong tay xuống thì chén hoành thánh da của cô mới ăn được phân nửa đã nguội ngắt.
Nhạc Linh San xoắn xuýt nhìn nhìn rồi nhắc nhở nói: “Cậu ăn hết đồ ăn đi.”
Chân Minh Châu ừ một tiếng.
Nhạc Linh San cong môi: “Lãng phí lương thực không tốt lắm đâu.”