“Phụt —— “
“Ha ha ha —— “
“Không được không được, cười chết tôi rồi.”
“Ai nha má ơi!”
“Có gì buồn cười chứ!” Vốn dĩ giáo viên ngữ văn vẫn luôn tốt tính, lúc này cũng có chút không vui, bà tức giận nhìn về phía Tiết Phi ngồi cách đó không xa, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tiết Phi, em đứng lên!”
Tiết Phi vẫn cười đến mức không cách nào tự kiềm được, run rẫy đứng lên.
“Cười cái gì vậy!”
“Phốc, không có cười cái gì cả.” Tiết Phi liếc mắt nhìn Chân Minh Châu đang bày ra vẻ mặt vô tội, không nhịn được lại bật cười, sau đó đành phải nói, “Thưa cô, tên của bạn học mới có chút buồn cười.”
Cổ Trân Trân, giả giả thật thật, ha ha ha...
Anh ta cười vui vẻ đến mức không cách nào tự kiềm chế, cô ngữ văn lại không hiểu được ý nghĩa thật sự anh ta muốn nói, vì vậy xụ mặt bất mãn nói: “Bạn học mới vừa mới chuyển tới, mọi người hẳn phải nên đoàn kết thương yêu, chung nhau tiến bộ. Vậy mà em lại vì một cái tên cười đến không dừng được là sao?”
“Thật xin lỗi, cô, em sai rồi.” Tiết Phi cúi đầu, hết sức chân thành nói.
“Ngồi xuống đi.” Cô ngữ văn tức giận trừng anh ta một cái, ánh mắt lại nhìn về phía Chân Minh Châu, hòa ái nói, “Bạn học mới cũng ngồi xuống đi.”
“Cám ơn cô.” Chân Minh Châu cười nói.
Cô giáo ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh đang ngồi bên cạnh cô, nhắc nhở nói: “Bạn học mới còn chưa có sách, Trình Nghiễn Ninh em và em ấy xem chung một quyển đi.”
“Phốc —— “
Học bá trong phòng học lại đồng loạt cười ầm lên.
Hết lần này tới lần khác, việc đã đến nước này, không ai dám vạch trần chân tướng ra cả.
Vẻ mặt Trình Nghiễn Ninh không đổi đặt sách ngữ văn của mình ra chính giữa bàn, để cho “Bạn học mới” và anh cùng nhau xem.
Điều này có hơi ngoài ý muốn nha.
Chân Minh Châu cảm kích nhìn cô ngữ văn có hơi lớn tuổi của lớp mười hai ban một một cái, trùng hợp, cô giáo cũng đang nhìn xuống cô, còn chuẩn xác tiếp nhận ánh mắt cảm kích của cô nữa, ngay lập tức trong lòng bà càng thêm có hảo cảm và yêu thích cô hơn.
Trong phòng học không ít học sinh nhìn thấy một màn này thì chỉ cảm thấy đau bụng muốn chết luôn.
Tiểu học muội có thể diễn đạt đến như vậy, Oscar nợ cô một cái cúp người vàng a!
Trên bục giảng, cô ngữ văn không hề có cảm giác gì đối với mấy chuyện hồn nhiên này, đi qua cầm lấy phấn viết, sau đó bắt đầu cẩn thận viết lên bảng.
Ánh mắt của Chân Minh Châu đặt lên trên sách giáo khoa của Trình Nghiễn Ninh.
Lớp này cần phải học cái gì chắc chắn giáo viên đã dặn trước. Trên sách giáo khoa của Trình Nghiễn Ninh có dấu vết chuẩn bị bài, chữ viết của anh cũng giống như người của anh vậy, thanh dật tuấn tú, bút phong lưu loát.
Chân Minh Châu nhích lại gần bên cạnh anh thêm một chút, nhỏ giọng nói: “Chữ của anh thật là đẹp mắt.”
Trình Nghiễn Ninh nhẫn nại nhìn cô một cái, không hề phản ứng.
Cùng anh ngồi chung học chung, trong lòng Chân Minh Châu không khỏi vui vẻ, không hề tức giận một chút nào, ngược lại còn thừa dịp đang ở gần, không hề kiêng kỵ mà quan sát anh.
Thật lâu sau, Trình Nghiễn Ninh bị cô nhìn chằm chằm đến mức không còn ngó lơ được nữa, nhỏ giọng nói: “Em an phận một chút đi.”
“Vậy anh nắm tay em một chút đi.” Chân Minh Châu vừa dứt lời, lập tức đưa tay qua nắm lấy bàn tay đang để bên cạnh của anh.
Ai có thể ngờ tay còn chưa nắm được thì trên bục giảng lại truyền tới một tiếng gọi: “Bạn học Cổ Trân Trân.”
Chân Minh Châu dưới ánh mắt nhìn chăm chút của bạn học cả lớp đứng dậy một lần nữa.
Cô ngữ văn đi xuống bục giảng, dịu dàng nói: “Mọi người đọc hết một lượt bài học trước, bạn học Cổ Trân Trân, em đọc đoạn thứ nhất đi.”
Chân Minh Châu: “...”
Cô ngữ văn cho cô một ánh mắt khích lệ.
Loại ý tốt này làm cho cô không cách nào từ chối, trong lòng Chân Minh Châu im lặng thở dài một tiếng, thuận tay cầm sách giáo khoa của Trình Nghiễn Ninh lên, đọc diễn cảm: “Trở về Lai Hề! Điền viên tương vu Hồ Bất Quy? Ký tự dĩ tâm vì hình dịch, hề trù trướng nhi độc bi? Ngộ dĩ vãng chi bất gián...” (*)
Trong phòng học yên lặng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, cô mím môi đặt sách xuống.