Học Bá Dưỡng Vợ Ngọt Ngào

Chương 50: Chương 50: Học thần nói: Em an phận một chút (2)




_________________________________

Chương 35.2: Học thần nói: Em an phận một chút.

Cô ngữ văn tán thưởng nhìn cô, khen ngợi nói: “ Không tệ, rất lưu loát. Tiêu chuẩn âm đọc và diễn cảm cũng rất tốt. Trình Nghiễn Ninh, em đứng lên đọc đoạn thứ hai.”

Cả đám người trong phòng học đã sớm cười đến ngu luôn rồi, hết lần này tới lần khác đều cố nén cười, mắt thấy trưởng lớp của bọn họ nhận sách từ trong tay Chân Minh Châu, giọng đọc trong trẻo lạnh lùng vang lên: “Chu dao dao dĩ khinh dương, phong phiêu phiêu nhi xuy y. Vấn chinh phu dĩ tiền lộ, hận thần quang chi hi vi...” (*)

Đọc từng chữ từng câu xong, Trình Nghiễn Ninh vẫn giữ mặt than ngồi xuống.

Mà bên cạnh anh, Chân Minh Châu đột nhiên cầm lấy cây viết của anh, sau đó viết vào trong sách cái gì đó.

Trình Nghiễn Ninh giơ tay cản lại, bàn tay trái của Chân Minh Châu đột nhiên nắm lấy tay anh, hai người kệ cận trong gang tấc, cô nhìn vào mắt anh, im lặng không hề kiêng kỵ cười lên, bộ dáng đắc ý giống như một con mèo không biết tốt xấu đang giương nanh múa vuốt.

Trình Nghiễn Ninh rút tay ra, mặc kệ cô.

Thấy anh chịu thỏa hiệp, lúc này Chân Minh Châu mới an phận được một chút, một tay đè sách của anh, một tay cầm lấy viết của anh, cúi đầu nghiêm túc viết.

Giờ học văn rất nhanh chóng trôi qua, Trình Nghiễn Ninh buộc lòng phải nhìn vào trong sách, nhìn một câu khá lâu: “Ngày 26 tháng 9 năm 2006, buổi sáng, ánh nắng sáng rỡ. Chân Minh Châu và Trình Nghiễn Ninh cùng nhau cộng xem một lá thư, cùng nhau nghe nhạc, đặc biệt ghi nhớ. Chân Chân.”

Văn phong nho nhã kiểu này, thật sự làm cho người ta không kịp trở tay.

Trình Nghiễn Ninh vẫn còn đang ngạc nhiên thì cô gái đã đột nhiên ngẩng mặt lên cười hỏi: “Như thế nào, chữ do em viết cũng không kém hơn anh bao nhiêu đúng không?”

Hai người đã ngồi cùng bàn, cô lại cách anh quá gần, đột nhiên ngẩng đầu như vậy, môi cô thiếu chút nữa đã dán lên cằm anh rồi, anh bất ngờ không kịp đề phòng tránh sang một bên, thế nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương thơm trong veo trên người cô, đó là hương thơm chỉ có thiếu nữ mới có, một khi chui vào chóp mũi thì sẽ rất khó quên.

Sắc mặt Trình Nghiễn Ninh trở nên lạnh lẽo, sau đó cúi đầu, không hề nói lời nào nữa.

Chân Minh Châu cũng không thèm để ý, đầu ngón tay bên phải tùy ý di chuyển cây viết của anh, bày ra một bộ dáng tung tăng hài lòng vui vẻ.

“Đinh đinh đinh —— “

Chuông tan học vừa vang lên, cô ngữ văn trên bục giảng đi ra khỏi phòng học.

Các học bá của lớp mười hai ban một cũng không nhịn được nữa, đồng loạt ha ha ha ha cười ầm ngã nghiêng ngã, âm thanh càn rỡ tới mức thiếu chút nữa đã lật tung luôn nóc nhà.

Trình Nghiễn Ninh vẫn ngồi ở chỗ ngồi của mình, mặt lạnh không nói một lời, vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.

Cây viết ở đầu ngón tay của Chân Minh Châu di chuyển thật nhanh, giống như đang khoe khoang vậy, để cho một đám học bá nhìn như thế là đủ rồi, rốt cuộc cô ba một tiếng vỗ cây bút lên trên bàn, nghiêng đầu hỏi Trình Nghiễn Ninh: “Học trưởng, chút nữa mọi người sẽ có tiết học gì vậy?”

Trình Nghiễn Ninh không ngẩng đầu, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sách tiếng Anh.

Nam sinh ở sau lưng anh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Minh Châu hiện lên sự buồn bực thì không nhịn được mà hắng giọng ho khan, có ý tốt nhắc nhở nói: “Là tiết tiếng anh của chủ nhiệm lớp chúng ta.”

Chân Minh Châu sững sốt một lúc rồi cười nói:.”Cảm ơn học trưởng.”

Dứt lời, cô liếc mắt nhìn Trình Nghiễn Ninh, sau đó nhảy chân sáo ra khỏi phòng học, nhân tiện còn thuận tay lấy đi cây viết của Trình Nghiễn Ninh dùng cho giờ học.

“Phốc, ha ha ha —— “

“Mẹ ơi, cô gái này cũng thật là đáng yêu quá đi!”

“Chào cô!”

“Em là học sinh mới chuyển trường tới.”

“Cổ Trân Trân.”

“Ha ha ha ha—— “

Mấy nam sinh một xướng một họa đối đáp nhau rồi cười to, Trình Nghiễn Ninh lại móc ra một cây viết từ trong ngăn kéo, khóe môi cũng không nhịn được mà cong lên một góc nhẹ.

Độ cong vô cùng khó thấy, giống như anh không có cười vậy.

(*) Quy khứ lai từ (dịch thơ)

Quanh gốc tùng tựa mát thảnh thơi.

Từ đây về thực về rồi,

Thôi xin từ tuyệt với người vãng lai.

Vì ta đã với đời chẳng hiệp,

Cần chi mà giao thiệp với ai.

Chuyện trò thân thích mấy người,

Bạn cùng đèn sách khi vui đỡ buồn.

Người làm ruộng ôn tồn hỏi chuyện,

Tới xuân rồi sắp đến việc ta.

Hoặc truyền sắm sửa câu xa,

Hoặc khi đủng đỉnh thuyền ra coi đồng.

Dưới khe nọ nước vòng uốn éo,

Bên đường kia gò kéo gập ghềnh;

Cỏ cây mơn mởn màu xanh,

Suối tuôn róc rách bên ghềnh chảy ra.

Ngắm muôn vật đương mùa tươi tốt,

Ngán cho ta thôi trót già rồi.

Thôi còn mấy nỗi ở đời,

Khứ lưu sao chẳng phóng hoài tự nhiên,

Cớ chi nghĩ thêm phiền tức dạ,

Đi đâu mà tất tả vội chi?

Giàu sang đã chẳng thiết gì,

Cung tiên chưa dễ hẹn kỳ lên chơi.

Chi bằng lúc chiều trời êm ả,

Việc điền viên vất vả mà vui.

Lên cao hát một tiếng dài,

Xuống dòng nước chảy ngâm vài bốn câu.

Hình thể này mặc dầu tạo hóa,

Tới lúc nào hết cả thì thôi.

Lòng ta phó với mệnh trời,

Đừng ngờ chi nữa cứ vui vẻ hoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.