Mấy người trao đổi quà Giáng Sinh xong, hưng phấn ra ngoài ăn cơm.
Khi cơm nước xong, cùng nhau trở về, trong tay Lý Thành Công nhiều hơn một tấm thiệp mừng màu hồng nhạt rất tinh xảo.
Chân Minh Châu liền nhớ tới lúc ăn cơm anh ấy chạy ra ngoài một chuyến, đi qua cười híp mắt hỏi “Thế nào, lại mua cái thiệp mừng tặng ai à?”
Lý Thành Công cho cô một ánh mắt biết rõ còn cố hỏi.
Chân Minh Châu cảm thán “Người ta làm thiệp mừng cho cậu, cậu lại mua thiệp mừng cho người ta, muốn là gì.”
“Xuỵt, nhỏ giọng chút.” Lý Thành Công khẩn trương nhìn thoáng qua ba người ở phía trước, hạ giọng nói “Bạn học Nhạc da mặt mỏng, không cho phép lộ ra chuyện mình muốn thổ lộ.”
“Phốc….”
Chân Minh Châu cười “Ai không biết cậu thích cô ấy, còn thổ lộ.”
“Biết là một chuyện, thổ lộ là một chuyện khác, mình không thổ lộ, làm sao người ta có thể xác định tâm ý của mình?”
“Cũng đúng a.”Chân Minh Châu vỗ một cái sau lưng anh ấy, “Chúc cậu thành công.”
“Haha, mượn lời may mắn của cậu.”
Hai người hi hi ha ha nói chuyện, trở về phòng học.
Lễ Giáng Sinh, đám học sinh đều dán giấy lên cửa sổ phòng học, góc phòng học và phía sau bảng đen cũng đều được bao phủ bởi các đồ vật nhỏ, không khí rất lãng mạn và ấm áp.
Chân Minh Châu ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu lôi ra một túi to.
Sau khi học được đan khăn quàng cổ, cô cũng làm cho Trình Nghiễn Ninh một cái.
Mã Bình Xuyên nói cha anh mất tích, mẹ ngồi tù, nghĩ nghĩ cũng biết, chắc mấy năm nay không ai quan tâm anh, cũng không hiểu sao anh vượt qua được, dù sao cô cũng theo đuổi anh một hồi, tặng anh cái khăn quàng cổ làm kỷ niệm cũng có thể chứ?
Nhưng nghĩ lại trong lòng cô lại thấy buồn bực.
Anh lãnh đạm lại cao ngạo, có lẽ không cần quà.
Haiz………….
Đem túi đút vào ngăn bàn, Chân Minh Châu nhàm chán nâng mắt nhìn, trong tầm mắt, cả người Lý Thành Công ghé vào trên bàn, cúi đầu nghiêm túc viết cái gì.
Cô nâng khóe môi, cất bước đi đến trước mặt anh ấy.
Còn chưa tới thời gian học buổi chiều, học sinh trong lớp rất ít, khi Chân Minh Châu lặng lẽ đến gần, Lý Thành Công đang tập trung tinh thần suýt bị hù chết, a một tiếng nắm lấy thiệp mừng nhảy dựng lên.
“Mình xem xem.” Dứt lời, Chân Minh Châu đoạt lấy thiệp mừng chạy đi.
Vừa chạy vừa cúi đầu, một hàng chữ viết ngoáy đạp vào mắt “Mình có thể làm Lâm Bình Chi của cậu không?”
Phốc……….
Câu này làm cho Chân Minh Châu cười, quay đầu, đứng ở trên bục giảng thở hổn hển “Hahaha, Lâm Bình Chi? Lý thất bại, cậu có thể đừng khôi hài như vậy không.”
“Cậu còn cười!” Dáng người Lý Thành Công cao, hai ba lần nhào qua liền đoạt được thiệp mừng.
Chân Minh Châu đi theo anh ấy, “Nhà cậu có một đứa con bảo bối như vậy, cậu muốn tự cung, mẹ cậu sẽ rất đau lòng a, cậu không thể nghĩ quẩn a.”
Lý Thành Công đi phía trước “………………..”
Anh ấy đặt mông vào chỗ của mình, phiền não nói “Vậy viết như thế nào?”
“Nếu không?” Chân Minh Châu nghĩ nghĩ, chân thành đề nghị “Cậu đổi thành, mình có thể làm Lệnh Hồ Xung của cậu không? Hahaha.”
Dứt lời, cô liền cười vô cùng vui vẻ.
Lý Thành Công tức giận nhìn cô “Lệnh Hồ Xung lại không phải là chồng cô ấy.”
“Đúng a.” Chân Minh Châu lại thở dài, ngồi đối diện với anh ấy.
Trong “Tiếu ngạo giang hồ”, Nhạc Linh San bỏ qua Đại sư huynh yêu thương nàng từ nhỏ, chọn Lâm Bình Chi tuấn tú trắng nõn, đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, có kết cục làm người thổn thức.
Thu hồi suy nghĩ, Chân Minh Châu nghiêm túc nói “Vậy cậu đừng viết như vậy, đều không tốt.”
Lý Thành Công hết cách thở dài, xé thiệp mừng trong tay, đứng dậy nói “Bỏ đi, mình đi mua một cái mới.”
*
Cãi nhau ầm ĩ, một ngày kết thúc.
Tiếng chuông tự học buổi tối vang lên.
Đám học sinh trong lớp học hoan hô, một hai người đi ra ngoài.
Đợi người đi gần hết, Tần Viễn đem cặp sách khoác lên vai, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn Chân Minh Châu, cười nói “Mua quà cho cậu, để người đặt ở ký túc xá.”
“A?” Chân Minh Châu thu thập quà trong bàn, bất ngờ nhìn qua “Cái gì a?”
“Cậu trở về liền biết.” Tần Viễn cười cười.
Chân Minh Châu cười tủm tỉm gật đầu, “Vậy được, tối nay mình muốn ở ký túc xá.”
Từ sau khi cãi nhau với Dương Lam, gần đây cô thường xuyên ở trường, chuyện này Tần Viễn cũng biết, gật gật đầu nói “Vậy được, cậu trở về sớm chút đi, mình về trước.”
“Ân, a.” Chân Minh Châu nhìn cậu rời khỏi phòng học.