Tần Viễn vừa hát vừa đi xuống.
Tan học được một lúc, trên hành lang không có một người nào.
Cậu một bước đi qua hai bậc thang xuống dưới, vừa đến tầng 1, nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nữ sinh mở miệng gọi “Tần Viễn, cậu đợi một chút.”
An Doanh?
Khoảng thời gian này, Từ Mộng Trạch thường xuyên mang theo cô ấy.
Tâm trạng Tần Viễn tốt, dừng bước, quay đầu lại hỏi “Có việc gì?”
An Doanh thấy vẻ mặt cậu ôn hòa hơn ngày thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hơi hơi ngẩng đầu, cười nói “Chuẩn bị quà Giáng Sinh cho cậu nhưng quên đưa cho cậu.”
Nói xong cô ấy lấy đồ từ trong túi áo ra đưa đến trước mặt cậu.
Tần Viễn nhìn cô ấy.
Trong lòng bàn tay vươn ra của An Doanh là một cái bật lửa, màu lam, mặt ngoài ma sát, cảm thấy không tệ.
Cậu không nhận, hừ một tiếng nói “Không cần.”
An Doanh đã dự đoán được cậu phản ứng như vậy, cô giữ vẻ mặt ôn hòa, tiếp tục nói “Khoảng thời gian này đi ăn cơm cùng các cậu, mình bỏ tiền ít, nhân dịp Giáng Sinh nên chuẩn bị quà cho các cậu.”
Tần Viễn cười nhạo liếc nhìn cô ấy.
Loại nữ sinh này, cậu đã gặp qua không ít.
Cậu chỉ cười không nói lời nào, An Doanh từ từ đỏ mặt, hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói “Mình, mình cũng là nhìn thấy chiếc bật lửa kia quá cũ rồi.”
“Liên quan gì đến cậu.”
Chiếc bật lửa kia đã được 5 năm, lúc trước mấy người ở bên ngoài tụ hội, cậu để Chân Minh Châu bỏ tiền mua.
Cũ thì thế nào, cũ cậu cũng thích dùng.
Liên quan đến Chân Minh Châu, nhất thời vẻ mặt Tần Viễn không tốt, bỗng nhiên vẻ mặt chuyển lạnh, nâng bước rời đi.
“Tần Viễn!”
An Doanh nắm bật lửa nhìn bóng lưng cậu, chậm rãi cắn môi.
Từ Mộng Trạch vẫn luôn theo đuổi cô ấy, nhưng anh ấy theo đuổi cũng không nhiệt tình, cho nên cô áy cũng không đáp ứng rõ ràng, ngược lại trong quá trình này, càng ngày càng có cảm tình với Tần Viễn.
Lần này, vì đưa quà cho cậu mà cô ấy đều mua quà cho nhóm người bọn họ.
Nhưng người này lại có thái độ như vậy.
Quả thực không thể nói lý.
Tuyết vẫn đang rơi.
Trong sân trường dần dần an tĩnh.
Chân Minh Châu thu dọn đồ vật xong, đeo cặp sách và mang một gói to rời đi.
“Chân Chân.” Dư Minh An ở trước cô vẫn đang cúi đầu làm bài tập lúc này ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hô một tiếng.
Chân Minh Châu nhìn qua “Như thế nào?”
Dư Minh An tiện tay khép quyển sách bài tập trên bàn, cúi đầu lấy một túi giấy từ trong ngăn bàn ra, cười nói “Giáng Sinh vui vẻ.”
Hai người học cùng nhau mấy năm, lần này lại có duyên ngồi bàn trước bàn sau, khi Chân Minh Châu mua quà tặng mọi người cũng mua một lọ giữ nhiệt tặng Dư Minh An, nhưng mà không nghĩ tới Dư Minh An cũng chuẩn bị quà cho cô.
Chân Minh Châu lập tức cười rộ lên, nhận túi giấy, “Cảm ơn a.”
“Không có gì.” Dư Minh An nhìn cô ôm một đống đồ vật, nhếch miệng cười nói “Cậu cầm nhiều đồ như vậy về ký túc xá, mình giúp cậu đi.”