Trong trường học, Chân Minh Châu rất có duyên với nam sinh, mỗi khi đến dịp lễ, cô sẽ nhận được rất nhiều quà. Lúc này, cô cúi đầu nhìn đồ trong ngực mình, đang muốn nói chuyện đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng “Chân Chân.”
Tiếng này dọa cô nhảy dựng, quay đầu lại trực tiếp mắng “Lý thất bại, cậu muốn chết a.”
Lúc trước rõ ràng Lý Thành Công đã rời khỏi phòng học, lúc này bỗng nhiên xuất hiện, thật là kỳ lạ, Chân Minh Châu mắng xong lại bất ngờ hỏi “Cậu có chuyện gì thế, không phải đi rồi sao? Có phải quên đồ hay không?”
“Không.” Lý Thành Công đeo cặp sách chạy đến trước mặt cô “Tối nay mình ở ký túc xá.”
Chân Minh Châu sửng sốt một chút, gật gật đầu cười ha ha “Đúng a, cậu còn chưa tặng quà đâu, ha ha.”
Bạn của cô đã đến đây lại cùng quay về ký túc xá đương nhiên sẽ không tới phiên hắn, Dư Minh An lẳng lặng nhìn Lý Thành Công, cúi đầu thu dọn đồ của mình, vừa buồn bực vừa không có cách nào, lại không thể nói gì.
Hai người này thần kinh thô nên không chú ý đến vẻ mặt thay đổi của hắn, Lý Thành Công nhận tất cả đồ vật trong tay Chân Minh Châu, cao hứng thúc giục “Đi thôi đi thôi, cùng mình ra ngoài ăn cơm trước, đói chết rồi.”
“Cậu có thể ăn.” Chân Minh Châu trừng anh ấy, quay đầu cười nói với Dư Minh An “Vậy bọn mình đi ra ngoài ăn cơm trước, cậu về sớm một chút đi.”
“Được.” Dư Minh An cười cười.
Ở lớp 10-7, hắn yên lặng gầy gò không có cảm giác tồn tại, nhưng khi cười lên hai cái răng khểnh đáng yêu lại trắng tinh làm khuôn mặt trắng nõn đẹp hơn trước kia mấy phần.
Lý Thành Công nhìn hắn, sau khi ra cửa lớp hỏi Chân Minh Châu “Cậu và bạn học Dư nói cái gì vậy?”
Chân Minh Châu vừa đi vừa nói “Cậu ấy tặng quà cho mình.”
“Ôi.” Lý Thành Công cảm thán một tiếng, tò mò hỏi “Cái gì vậy?”
“Mình còn chưa xem đâu.” Chân Minh Châu nói xong liền lấy một cái túi giấy ở trên tay anh ấy xuống, vừa đi xuống dưới vừa bóc, chờ hai người đi ra sân trường cô mới bóc xong gói quà vô cùng tinh xảo.
Nhìn món quà, Chân Minh Châu sửng sốt chớp mắt.
Lý Thành Công nghiêng đầu, vừa thấy liền bất ngờ “Thao” một tiếng.
Dư Minh An tặng một cái vòng tay cho Chân Minh Châu, cái này không phải quan trọng, quan trọng là cái vòng tay là của một thương hiệu đồ trang sức nổi tiếng lâu đời, cỏ bốn lá được xâu chuỗi bởi các sợi dây mảnh mai tinh xảo, nằm trên tấm vải nhung màu lam, vô cùng đẹp.
Lý Thành Công đi tới một cửa hàng lẩu ven đường, suy nghĩ nói “Cái này khoảng một ngàn đi.”
Chân Minh Châu có chút ngây ngốc nói “Hình như vậy.”
Cô không có sử thích với mấy thương hiệu này, bình thường quần áo mặc phần lớn là Chân Văn hoặc Dương Lam mua cho, nhưng dù là như vậy, lâu ngày cô cũng biết một số thương hiệu nổi tiếng.
Gia cảnh Dư Minh An rất tốt?
Một ngàn đồng, ở trong mắt học sinh trung học bình thường cũng rất nhiều rồi.