Phòng học vốn yên tĩnh bỗng nhiên bộc phát ra tiếng cười, Chân Minh Châu đương nhiên nghe thấy được.
Vô ý thức quay đầu, liền nhìn thấy Trình Nghiễn Ninh đi ra.
Thần sắc của cô hơi sửng sốt, đứng tại chỗ không cử động, mắt thấy rằng anh càng ngày càng gần, có chút chần chờ hỏi: “Chưa tan học mà, sao anh lại ra làm gì?”
Trình Nghiễn Ninh nhìn xem nàng: “Em ở bên ngoài, chẳng phải đang chờ anh ra?”
Chân Minh Châu: “...”
Câu này nói không sai.
Nhưng ——
Cô có chút xoắn xuýt nói: “Còn chưa tan học mà.”
“Chỉ còn mấy phút thôi.”
“Vậy cũng chưa tan học mà.” Chân Minh Châu lập tức hối hận cử động sớm chạy xuống của mình, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó nói.
Trình Nghiễn Ninh nhìn kĩ cô một chút: “Anh đói rồi.”
“Hả?”
“Cùng anh đi ăn cơm nào.”
Không mặn không nhạt nói xong câu đó, Trình Nghiễn Ninh trực tiếp cất bước đi về hướng cửa trường học.
Chân Minh Châu khuôn mặt đơ ra: “...”