Hai người cùng đi ra cửa trường.
Tuyết rơi đất trơn, Chân Minh Châu mang đôi giày boot đi tuyết có chút dày nặng, đi chậm rì.
Trình Nghiễn Ninh quay đầu nhìn cô một cái, nhìn thấy khăn quàng cổ của cô chẳng biết lúc nào tuột xuống, lộ ra khuôn mặt và cái chóp mũi bị lạnh đến đỏ bừng bị đông cứng đến đỏ bừng, ánh sáng mờ nhạt của đèn chiếu vào, những cọng lông mi dài tựa cánh bướm đọng lấy hơi sương mù, chớp chớp nháy nháy.
Thật sự anh luôn biết rằng, Chân Minh Châu rất xinh đẹp.
Nhưng đêm nay, lúc này đây quay đầu nhìn xem cô, trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói này “Tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy“. Bình thường Chân Minh Châu vô pháp vô thiên trương dương ương ngạnh, lúc yên tĩnh lại, thì xinh đẹp ngoan ngoãn, đáng yêu, như một búp bê.
Cô gái này dù là đọng hay tĩnh đều đẹp, như sự ban ân của đấng trời chúa...
Đôi mắt rủ xuống, Trình Nghiễn Ninhcầm tay của cô.
Chân Minh Châu vốn vì bị ánh mắt thâm trầm của anh nhìn mà có chút không tự tại, giờ đây lại bị nắm tay, cả người nhất thời có chút ái ngại, một bên vừa rút tay một bên nói: “Cửa trường học đấy, chú ý một chút.”
Trình Nghiễn Ninh chỉ cảm thấy buồn cười, thản nhiên nói: “Khó được nghe thấy em nói vậy.”
Chân Minh Châu phồng má lên, không muốn để ý anh, cúi đầu, xem hai bàn tay nắm lấy của hai người.
Trình Nghiễn Ninh người cao chân dài, một đôi tay lại vừa thon dài đẹp mắt, còn rất trắng.
Cô nhìn, trong đôi mắt to ấy lộ ra vẻ ngọt ngào nhè nhẹ, nhỏ giọng hỏi anh: “Tối hôm qua tại sao anh lại muốn ôm em?”
“... Hửm?” Trình Nghiễn Ninh nhìn cô.
Anh không nghe rõ.
Chân Minh Châu lại ngại hỏi lần hai, ngửa đầu nói: “Không có gì, chỉ hỏi anh muốn ăn cái gì?”
“Vậy em có muốn ăn gì không?” Trình Nghiễn Ninh hỏi cô.
Chân Minh Châu lắc đầu: “Không có.”
Lúc này đây trong đầu đều là hình bóng của anh, còn làm gì có thể quan tâm thứ khác.
Cô không có chủ ý gì cả, Trình Nghiễn Ninh ngước mắt nhìn thoáng qua đường đối diện, liền dừng lại bước chân hỏi: “Canh hầm thế nào?”
“Được.”
“Vậy được, đi qua nào.”
Trình Nghiễn Ninh vừa dứt lời, đèn giao thông báo tín hiệu màu xanh, hai người tay trong tay đi qua đường.
Quán nhỏ sắp đóng cửa, nên trống rỗng không người.
Canh hầm chỉ còn lại mấy phần canh sườn hầm đậu cuối cùng, không có gì để lựa, Trình Nghiễn Ninh liền kêu hai phần.
Trả tiền rồi quay lại chỗ ngồi, anh nhìn Chân Minh Châu có chút ngạc nhiên.
Chân Minh Châu ngồi tại vị trí mà anh đã ngồi trước đó, ngửa mặt lên cười hì hì nói: “Anh còn nhớ hay không đến, lần đó hai chúng ta cũng ngồi ở đây.”
Nhớ chứ, sao không nhớ được?
Trình Nghiễn Ninh nhìn cô, ngồi ở đối diện, không trả lời.
Bộ dáng anh không muốn nhắc lại, Chân Minh Châu lè lưỡi, hậm hực ngậm miệng.
“Tới đây.” Giọng nói cởi mở của chủ quán từ cửa sổ truyền đến.
Trình Nghiễn Ninh cất bước đi đến bưng hai phần về chỗ, tiện tay đưa một phần đến trước mặt Chân Minh Châu, mở miệng nói: “Chỉ còn lại canh sườn hầm đậu.”
“Ừm, cảm ơn.” Chân Minh Châu cười híp mắt nhìn anh, nói dứt lời lại đột nhiên ngơ ra, rồi hỏi: “Anh trả tiền rồi?”
Trình Nghiễn Ninh ngồi xuống ở đối diện: “Ừm.”
Chân Minh Châu ừ một tiếng, cúi đầu uống một ngụm canh, cười nói: “Vậy lần sau em mời anh.”
Vấn đề này Trình Nghiễn Ninh nghe liền có chút buồn cười, anh ngước mắt nhìn: “Không cần phân rõ ràng như vậy.”