Anh nói là tiền, nhưng Chân Minh Châu nghe trong tai lại vui vô cùng.
Tại sao không cần phân rõ ràng, bởi vì họ là quan hệ không tầm thường, là bạn trai bạn gái!
Tự động đem câu nói này phiên dịch thành lời ngon tiếng ngọt, tâm tạng của Chân Minh Châu lập tức vui hẳn lên, nhưng nghĩ lại, lại nhớ lại gia đình của Trình Nghiễn Ninh, cho nên cô tỏ ra bộ dáng lời lẽ nghiêm túc: “Này làm sao có thể, chúng ta cũng đều là học sinh, đều dùng tiền của bố mẹ, nên tính toán rõ ràng một chút.”
Trình Nghiễn Ninh: “...”
Anh căn bản là không get được điều mà Chân Minh Châu muốn nói, suy nghĩ một chút hỏi: “Thường khi em ăn cơm đều là chế độ A A?”
Chân Minh Châu liền vội vàng gật đầu, lừa anh: “Ừm!”
Trình Nghiễn Ninh yên tĩnh mà nhìn cô, liền chuyển nói: “Canh nguội rồi.”
Chân Minh Châu cắn một bên khóe môi, yên lặng cúi đầu xuống.
Canh không có nguội.
Nhưng, rõ ràng là Trình Nghiễn Ninh không muốn nói thêm về vấn đề này, chẳng lẽ là, lòng tự trọng?
Cô suy nghĩ miên man, cũng không tiếp tục vấn đề này, yên lặng mà ăn phần thức ăn của mình.
Tới gần 10 giờ.
Hai người cùng về ký túc xá.
Lớp 12 đã tan học, trong trường học hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Lúc đi ngang qua sân trường, Chân Minh Châu đột nhiên ngừng lại, giọng đầy tính thương lượng nói: “Muốn đi dạo quanh sân trường không?”
“Đi dạo?” Trình Nghiễn Ninh ngây người sau nhịn không được cười lên, “Không chê lạnh sao?”
Chân Minh Châu lấy mũi chân đá vào vụn băng, ấp úng mà nói: “Tạm ổn, không lạnh.”
Không lạnh?
Lúc cô nói chuyện môi cũng đang run rẩy.
Trình Nghiễn Ninh đảo mắt nhìn quanh cô, cười càng sâu hơn: “Muốn cùng anh ở lâu một chút?”
Chân Minh Châu: “...”
Tâm tư của mình bị nói toạc ra, biểu cảm như muốn độn thổ, nhìn về phía Trình Nghiễn Ninh, giọng điệu ngang ngược: “Ai nói? Không có đâu!”
Trình Nghiễn Ninh cũng như lúc nãy, nhẹ nhàng cong lấy khóe môi, mắt thấy cô cực lực phủ nhận thì ngược lại anh không tiếp tục trêu ghẹo cô, mà đưa tay kéo khăn quàng cổ lớn kéo lên trên sống mũi, quấn chặt, chỉ lộ ra vầng trán cùng hai con mắt thật to.
Chân Minh Châu bất thình lình bị cử chỉ dịu dàng của anh mà ngạc nhiên, trừng to mắt nhìn anh.
Trình Nghiễn Ninh cúi người một chút, nhìn ngang cô nói: “Hôm nay thì thôi, bên ngoài quá lạnh, nhớ anh thì có thể nhắn tin cho anh.”
“Ai... Ai mà nhớ anh! Tự luyến chết đi!”
Anh quá gần cô, đôi mắt phượng đen láy tĩnh mịch, hiện ra ánh sáng làm động lòng người, Chân Minh Châu bình tâm lại chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, mất mặt vô cùng, nói xong câu nói liền nhanh chạy về hướng ký túc xá.
Trình Nghiễn Ninh quay người nhìn cô, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cẩn thận.”
Vừa dứt lời đã không kịp nữa.
Chân Minh Châu chạy quá nhanh, nên vấp phải những cục băng bị đóng lại thành ra ngã tới bốn chân chổng trời.
Lúc Trình Nghiễn Ninh kéo cô từ dưới đất đứng dậy, cảm giác muốn chết của cô cũng có, đứng bất động ở đó.
“Bao nhiêu tuổi rồi.” Trình Nghiễn Ninh cúi người vỗ vỗ những vụn tuyết dính trên người cô, chê bai cô xong liền nhìn thấy bộ dạng ngớ ngẩn của cô, thần sắc có chút sững sờ, quay người cô mà nhìn một vòng, lo lắng hỏi, “Vấp bị đau?”
“Không đau.” Chân Minh Châu lắc đầu, nhỏ giọng nói.
Cô chỉ là cảm thấy mông đau, nhưng đólà bộ phận riêng tư, đương nhiên là không thể nói.
Trình Nghiễn Ninh nhìn bộ dạng kì lạ của cô, cũng không nghĩ nhiều, thở phào nói: “Vậy được, cẩn thận một chút khi về.”
“Ừm.” Chân Minh Châu đưa một tay lên vẫy nhẹ, như mèo thần tài, “Ngủ ngon.”
“... Ngủ ngon.”
Trình Nghiễn Ninh gật đầu, cười nói.