Trở về tổ chức, Wayie thông báo với Boss tình tình về Win. Lặng đi một lát, Boss trầm giọng:
-Hừm…có vẻ như đã dính vào rồi thì khó dứt ra nhỉ?
-Dạ? Ngài nói vậy là sao?( Wayie ngạc nhiên)
-…..Ta chỉ cho ngươi dừng lại ở mức bạn bè thôi.
-Ngài cử người theo dõi tôi sao?
-Ngươi ko phải hỏi nhiều. Ta ko cho phép ngươi làm tổn hại hay đi quá mức cho phép đâu!
-Vâng.
*Sáng hôm sau, ở trường*
Xì xào xì xào…
-Ê Ngọc! Có chuyện gì vậy?( Cô hỏi một nữ sinh nọ)
-Hả? Ừm…t cũng ko biết nữa.
Bỗng, Đức từ đâu đến vỗ vai cô và nói:
-Biết tin gì chưa? Hôm nay, có cô giáo mới xinh ơi là xinh về trường mình dạy ngoại ngữ đó.
-Úi giời, chỉ mê gái đẹp là giỏi!( Nữ sinh nọ bĩu môi)
“Reng….rengggg” – tiếng chuông vào lớp.
Thầy hiệu trưởng bước vào lớp của Duyên, mặt nghiêm nghị nói:
-Từ hôm nay lớp 11A1 có GVCN mới, đồng thời cũng dạy Tiếng Anh các em luôn. Mời cô vào lớp!
Cô giáo mới bước vào. Cô có mái tóc nâu đỏ dài mượt, dáng người thon gọn, mảnh khảnh, cao chừng 1m6, đôi mắt rất sắc và chiếc cằm V-line. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean năng động và đôi giày cao gót chừng 12 phân (bà này về già bị loãng xương cho coi).
Bọn con trai trong lớp hú ầm ĩ lên….@@
Đức có vẻ khá ngạc nhiên nhưng Duyên thì đờ người, nhìn chằm chằm vào giáo viên ấy….Bất chợt, cô ta cũng nhìn vào Duyên, cô giật mình nhẹ “Thịch….thịch…..thịch…”
“Bộp” – Đức vỗ vai cô:
-Sao vậy? Cô ko khỏe à?
-A!( Duyên giật mình)
Duyên định trả lời thì cô giáo giới thiệu:
-Xin chào các em! Cô là Vũ Tú Linh, giáo viên dạy Tiếng Anh và là GVCN lớp các em, mong rằng chúng ta cùng giúp đỡ nhau trong thời gian sắp tới nhé!
Cả lớp đồng thanh: Vâng ạ!!!
Cô Linh bỗng nhìn về phía Quân và nháy mắt cười mỉm, trong khi cậu ta lại có vẻ ko được vui cho lắm.
Còn Duyên thì vẫn ngẩn người ra, mồ hôi nhễ nhại, Quân nhìn cô chăm chú, rồi lại cắm cúi viết bài…
Hình như cô Linh cũng đã phát hiện ra vẻ mặt khá yếu của Duyên liền hỏi han:
-Bạn nữ ngồi bàn thứ 3 từ dưới lên, e bị đau ở đâu à? Có cần xuống phòng y tế ko?
Lời hỏi han của GVCN mới càng làm cho Duyên sợ hãi nhiều hơn, cô mệt mỏi và ngất lịm đi….
*1 tiếng sau, tại bệnh viện gần đó( tại phòng y tế đã kín lịch)*
-Duyên, Duyên, cậu sao rồi?( tiếng Hoàng gọi )
Cô từ từ mở mắt, mi mắt khẽ rung lên, nhưng cô vẫn im thin thít.
Ở ngoài cửa phòng, bóng dáng Quân thở hồng hộc vì chạy…
-D…Duyên…sao …hộc hộc rồi?
-Cô ấy ổn, bác sĩ nói cô ấy ngất do sốc.( Hoàng )
-Sốc?( Quân tỏ vẻ ngạc nhiên)
Duyên như người mất hồn, vẫn im lặng…. Một lúc lâu sau cô mới mệt mỏi nói:
-Các cậu về đi, t ko sao đâu.