Tôi ngước nhìn tín hiệu phát ra ánh sáng giải thoát. Là 1 anh trai
lớp trên, hình như là sao đỏ. Anh sao đỏ gì gì đó ơi, còng đầu tụi này
đi nhá, tụi nó đánh em xương vai muốn rụng cả rồi. Ây, nữ chính thì nữ
chính chứ ngồi đây hoài ăn mỏ máu nữa quá, thế là tôi chạy ra núp sau
tay anh ấy. Anh ấy lại vang vang chất giọng gây nghiện:
-Các cô tên gì? Để tôi báo cáo với thầy giám thị?
Nhìn tụi nó lông tơ xù lên mà cảm thán. Lúc nãy cũng xù mà là lông
cọp cơ, tôi chớp chớp mắt cười đểu tụi nó 1 cái. Có gan làm thì có gan
chịu chớ, giang hồ nó khinh. Sau khi tống khứ cả đám tội phạm vào sổ tôi quay sang anh cảm ơn rồi chạy đi nhưng anh níu tay tôi lại cứ như phim
ấy nhỉ hehe. Anh lại cất giọng oanh vàng:
-Còn em, đi viết bản tường trình về sự việc này.
Cứ tưởng là thiên thần xuất hiện, không ngờ anh ấy cũng chẳng thiên
thần gì. Thôi, giở trò nài nỉ tiếp, để baba mà nghe vừa về trường mới
đã bị đánh thì baba khóc cả thau nước mắt * này là tôi khóc do bị baba
đánh nhưng thôi, để baba khóc đi cho oai hehe*.
-Em là học sinh mới chuyển về đắt tội với cậu bạn cùng bàn, nghe đâu
có fanclub gì đó rồi em bị đánh- Tôi lại khóc, nước mắt cá sấu.- Anh tha cho em đi, ba em sẽ thất vọng về em lắm.
Khuôn mặt anh ấy thoáng có chút bối rối. Siêu lòng rồi, siêu lòng
rồi. Nhưng tôi lại lầm. Anh ấy hỏi tôi ngoại hình cậu bạn cùng lớp, anh
ấy cũng vừa chuyển về 1 tháng nay. Tôi kể:
- Đầu tóc rối như ổ quạ, đốm đen đốm trắng như dog đốm. Kiêu căng, lạnh lùng, tàn nhẫn, do hắn viết chữ lên mặt em, tự tạo tình
huống tỏ tình nên em mới bị đánh nè.
- Cậu ấy tên Thanh Tuấn?- Anh nhíu mày hỏi.
- À, nhìn như vậy, em nghe nhỏ đầu đàn í nhầm đầu xỏ nói.
Anh chẳng nói gì nữa, 36 kế chạy là thượng sách. Nghĩ vậy tôi cắm đầu chạy mà quên cả… cái ba lô. =.= Trời đất, baba mà biết là mần thịt tôi
ăn giỗ mất. Mà nghĩ lại, anh sao đỏ cũng… đẹp trai, dễ thương mà cũng
thân thiện, dễ tính hehe. Nói gì thì nói, quay lại nhận ba lô rồi hãy
tính, nếu anh còn ở đấy sẽ làm quen luôn, dù sao có sao đỏ hậu thuẫn
cũng đỡ sợ đánh.
Quả thật, anh còn ở đó. Tôi nhìn anh, cười gượng gạo. Anh đang ôm ba
lô của tôi, đang xem… nhãn vở. Xấu tính, xấu tính. Tha rồi mà còn ghi
tên sao? Tôi chạy tới, giằng lại. Anh ấy ngước lên, cười tươi như nắng.
Tim tôi đập rộn ràng. Tùng Tùng Tùng Tùng =.=
- Nguyễn Ngọc Minh Trang? Tên đẹp nhỉ?
- C…ảm…ơn anh.- Tôi đỏ mặt rần rần.
Đang say đấm trong tiếng sét ái tình thì 1 tiếng sét khác vang lên:
6h chiều rồi, chưa về tới nhà. Tôi cúi đầu chào anh rồi chạy biến. Ngôi
trường này quả thật không đơn giản như mình nghĩ. Còn tên Thanh Tuấn
nữa, mình chừa, không trả thù nữa đâu. Còn anh, my prince, cứu mình
trong cảnh romantice đó, anh ấy là … là… Ôi tôi chưa kịp hỏi tên. T^T
Vậy là hữu duyên vô phận. Nếu còn trong trường chắc sẽ gặp thôi. Hihi
Nhà tôi khá xa trường, trường gần nghỉ học rồi còn đâu! Tôi cuốc bộ
về nhà do chưa biết đi xe đạp. Chiều buông xong rồi mà vẫn chưa thấy
bóng nhà tôi đâu. Tôi ngồi xuống bên đường, cởi đôi giày bata ra rồi cầm trên tay. 1 ngày mệt mỏi, chẳng học hành vào, thầy cô không hỏi đến,
bạn bè chẳng có, kinh khủng quá. Đúng lúc này, tôi gặp bóng dáng quen
quen, là chó đốm. Tôi khinh khỉnh chẳng thèm nhìn. Tôi đứng dậy đi tiếp. Bây giờ mới cảm thấy đầu mình nóng ran, mặt đau như muốn nổ tung, chắc
là do bị đánh. Thôi kệ vậy.
Tôi đi ngang qua băng ghế đá hắn ngồi. Hắn ngước nhìn, có lẽ đã nhìn
thấy vết tích trên người tôi nên mắt hắn thoáng chút bất ngờ. Bất ngờ gì chứ? Đàn ông con trai, bảo fanclub đánh con gái mà ra thể thống gì? Tôi đi thẳng về nhà. Tôi chạy êm lên phòng tắm rồi thay đồ, bôi thuốc vào
chỗ bầm. Rồi chạy xuống trưng bộ mặt tươi cười nói với ba:
- Hôm nay bạn bè con làm quen nhiều quá, ra về các bạn rủ con đi ăn nên về hơi trễ ạ.
Ba tôi cũng cười, ông biết là hòa nhập vào môi trường mới cần có thời gian, ông thấy tôi tiến triển tốt cũng mừng cho tôi. Tôi im lặng, đứng
chôn chân, nhìn ba, hốc mắt cay cay. Chẳng lẽ tôi lại nói với ba là vừa
vào con đã bị đánh sao? Mẹ tôi mất sớm, ba tôi nuôi tôi từ nhỏ nên tôi
yêu ông lắm. Con xin lỗi ba! Tôi chạy lên phòng học bài không ăn tối.
Ngày mai lại phải học nữa rồi. Tôi sợ ngôi trường này ghê.
Tôi bước vào lớp. Tên chó đốm đã ngồi đó rồi. Tôi im lặng chọn chỗ
ngồi khác. Cả buổi học hắn chỉ ngủ với ngủ thế mà thầy cô chẳng làm gì
hắn. Tôi không cảm nhận được ánh mắt nào đoái hoài tới mình. Thôi kệ
vậy, bạn bè ở đây hơi khó gần, tiếp xúc lâu ngày sẽ được thôi. Ra về,
tên chó đốm chặn ở cửa lại. Tôi lia ánh nhìn bén như dao cho hắn:
- Cảm ơn, đã cho tôi bài học là không nên tiếp xúc với anh.
- Gì chứ? Hôm qua tôi đã bảo là không ai được đánh cô cơ mà.
- Anh nói thì họ không sao? Hay là anh muốn họ đánh rồi tôi chuyển trường?
Hắn im lặng, bỏ đi. Cứ đi đi, tên đáng ghét. Tôi còn phải đi về nên
phải nhanh chân mới được. Á, kia là my prince! Anh sao đỏ đấy ạ. Ủa? Hắn đáng nói chuyện với anh ấy sao? Hay là muốn hỏi chuyện hôm qua. Anh ấy
có liên quan gì với hắn?