Học Sinh Cá Biệt

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Cụp đuôi




Hắn là Tuấn, hotboy trường tôi. Tình tình đáng ghét. Các bạn tự hình dung, xí, chẳng thèm quan tâm.

Tôi im lặng, đến nước này thì phải xuống cấp năn nỉ ỉ oi thôi. Tôi lặng lẽ quệt nước mắt. Ngước mặt nhìn hắn rồi thỏ thẻ:

- Mình xin lỗi, là mình sai, bạn tha lỗi cho mình lần này nhé!- Đôi mắt tôi đỏ hoe, mở to đến tội nghiệp.

- Tưởng tôi tha là xong sao? E rằng khó đó. Fanclub của tôi sẽ không tha đâu, nên, tôi không ta. – Hắn lại nhếch mép.

Tôi ngồi phịch xuống đất. Hắn muốn gì đây? Tôi không nhún nhường nữa. Đi thẳng về lớp học. Hắn nắm vai tôi lại. Trời đất, tính đánh nhau sao? Được được.

- Đứng đây cho tôi.- Hắn nhấn vai tôi tại chỗ rồi chạy vào căn tin,.

Chưa đầy 5 phút sau, hắn chạy ra. Eo ôi, tay hắn đang cầm là 2 cây viết lông đỏ + đen giống tôi. Hắn ngoắc ngoắc tay ra hiệu tôi đến gần. Tôi nhắm mắt đứng tại chỗ, quả như dự đoán, hắn vẽ bùa chú, túa lua xua lên mặt tôi. Tôi mở mắt, hắn đang nhếch mép. Thôi kệ, đi vào lớp sẵn tiện mách cô giáo.

Hắn và tôi cùng bước vào lớp, mặt hắn đã sạch trơn còn mặt tôi vẫn còn vết. Áo hắn, hắn đã vứt rồi xông vào lớp lấy 1 cái áo của 1 cậu bạn trai mặc. Híc, hồng nhan chơi ngu thường bạc phận.

Vâng, tôi đang bị xoay quanh bởi ánh mắt các cô nàng trong lớp, chắc có lẽ là hắn phạt tôi quá nhẹ nhàng nên ganh tỵ đây? Chắc các bạn ấy cũng như tôi, bị hắn hành hạ. Kệ, mặc xác hắn, tôi sẽ báo thù!!!!!!

Tùng tùng tùng. Cảm tạ chúa, đã cho con ra về, tôi hớt hải chạy vào nhà vệ sinh nhưng bị 1 đám con gái chặn lại. Gì? Muốn hỏi bí kiếp võ lâm sao? Hô hô chỉ là hành động lúc ngủ thôi mà. 1 cô bạn đứng đầu xô tôi vào tường lớp. Tôi không hiểu cái mô tê gì hết. Tự nhiên bị xô là sao. Nhỏ đó vừa nhai sing gum vừa nói:

- Mày đã làm gì anh Thanh Tuấn vậy? Tại sao anh ấy lại đi cùng mày và còn dòng chữ trên mặt mày nữa?

Chữ trên mặt? What? Chữ gì vậy, tôi ngước nhìn cái gương nhỏ đang đưa ra trước mặt mình. Sặc, là dòng chữ TÔI LÀ ĐỒ CHƠI CỦA THANH TUẤN, THANH TUẤN LÀ NGƯỜI TÔI YÊU NHẤT. Chưa hết bàng hoàng đã nghe giọng lanh lảnh của nhỏ khác:

- Tỏ tình thì cũng phải kín đáo, mà sao anh ấy lại cười nhỉ? Mày muốn gì hả, con ranh? Học sinh mới?

Tôi nín bật, nuốt nước mắt. Cả đám không để tôi trả lời đã xông vào đánh. Đau quá! Tôi khóc. Bỗng nhiên, có tiếng la to:

- Dừng lại!- Chất giọng ấm, là con trai! Là hắn sao? Không phải. Dù là ai đi nữa thì tôi rất cảm kích vì đã cứu tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.