Nó trải chiếu nằm ở dưới giường mẹ nó. Sau cơn phẫu thuật nửa ngày
hôm qua mẹ nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại dù ca phẫu thuật rất thành
công. Nó trăn trở nao nao không ngủ được.
Sáng hôm sau, nó đã xin nghỉ học 1 ngày. Nó ngồi cạnh giường nhìn
người mẹ tiều tụy của mình. Da bà trắng nhợt. Đã rất hiền nên lúc ngủ
trông bà cứ như thiên thần. Cha nó là hải quân nên ít về thăm gia đình.
Mỗi lần ba nó điện về, mẹ nó nói chuyện rất vui vẻ và hồ hởi. Nhưng khi
vừa cúp máy thì bà đã khóc nức nở. Nó chỉ có thể đứng ngoài sau mà nhìn.
Bà có con tim bệnh, nó không được khỏe nên chẳng chịu được kích động. Lâu lâu, bệnh tim lại quặn thắt lên. Có lẽ lần này là nặng nhất. Nó
cũng chẳng biết nguyên nhân là vì sao.
Hàng mi người đàn bà phúc hậu khẽ rung nhẹ. Đôi chân mày lá liễu nhíu lại rồi mờ mắt nhìn đứa con của mình. Nó mừng rỡ ôm chầm lấy mẹ nó. Bà
vuốt nhẹ tóc nó, giọt nước mắt trên mi chảy dài. Nó giơ tay lau giọt
nước mắt trên mặt bà. Nó nói:
- Mẹ có mệt lắm không?
- Ừ… có 1 chút thôi.- Bà nhỏ giọng.
- Để con lấy nước cho mẹ.
Nó nhanh nhảu lấy li nước trên bàn cho mẹ nó. Bà mở miệng cay đắng:
- Ba con… chết rồi!
Li nước trên tay nó rớt xuống nhẹ bâng như lòng nó lúc này. Đây là lí do căn bệnh của mẹ nó tái phát. Nó quỳ trên sàn mặt cho những mảnh vỡ
gâm vào đầu gối. Nó chẳng thể cảm giác nỗi đau nào nữa trừ lòng nó lúc
này. Ba nó rất hiền, ba nó rất thương nó và mẹ nó nhưng tại sao ông
trời lại cướp đi? Nó nghe 2 bên tai ù ù, 2 dòng nước mắt rơi xuống hòa
tan với vị máu hanh hao.
- Bão vào, ba con đã cứu những người dân sơ tán, nhưng ông
đã bị lũ cuốn.- Bà lắc đầu, nước mắt lã chã rơi.- Ba con đã làm việc
tốt. Sáng nay, họ đã tìm thấy xác ba con. Ba con sẽ được chuyển về, họ
vừa thông báo hôm qua.
Nó đứng dậy ngồi lên giường ôm mẹ nó khóc nức nở. Sau những ngày dài
dẳng chờ mong ba về thì nó lại nhận được tin đau lòng này. Nó chỉ còn
lại mẹ, bà là người thân duy nhất của nó. Bà con dòng họ nội ngoại đều
từ mặt bà. Bà đã đi theo ba nó từ lúc trẻ. Họ yêu nhau nhưng lại bị cấm
cản, bà đã từ bỏ gia đình để theo ông ấy. Bà không hối hận vì ông đã yêu bà hết mực cho đến khi làm hải quân. Ông vẫn thường xuyên liên lạc về
nhà nhưng rất ít thấy ông xuất hiện bằng da bằng thịt trước bà và con.
Bà vỗ vai đứa con gái nhỏ, bà đã không lo cho nó đàng hoàng mà còn
bắt nó phải chịu nhiều nỗi đau như thế này. Nó rời khỏi vòng tay của bà, cười nhạt:
- Con đi vệ sinh 1 chút!
Bà gật đầu u buồn nhìn nó. Nó đi ra ngoài thì chạm mặt hắn, thấy nó
khóc hắn chặn tay lại. Lúc này, nó với cảm nhận được cảm giác đau thấu
xương ở đầu gối. Hắn hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Không, tôi đi vệ sinh thôi.
Hắn buông tay nó ra, nó dợm bước đi thì 2 đầu gối buông thõng không
trọng lực. Hắn đưa tay ôm nó lại. Nó đẩy nhẹ tay hắn ra rồi xiêu vẹo đi
vào nhà vệ sinh. Hắn ngước nhìn dáng đi có thể bị gió cuốn bất cứ lúc
nào, rồi bước vào phòng mẹ nó. Mẹ nó nhìn thấy người lạ thì hỏi:
- Cháu là ai vậy?
- Cháu là bạn của Chi, cháu đến thăm bác. Bác đã khỏe chưa?
Bà gật đầu mỉm cười:
- Bác thì không sao nhưng… con Chi thì không ổn!
- Tại sao vậy bác?- Hắn hỏi trong vô thức.
- Ba nó vừa mất.- Bà lắc đầu cười nhàn nhạt.- Nó đang đau lòng lắm.
Hắn gật đầu không nói vì hắn biết, bà cũng đang rất đau lòng. Bà nắm lấy tay hắn:
- Con và Chi có quan hệ thân thiết đúng không?
Hắn cũng hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ bà biết chuyện của hắn và nó.
- Con có thể chăm sóc nó tốt không? Vì bác biết, sau ca phẫu thuật vừa qua, bác cũng chẳng sống được lâu nữa.
- Không phải đâu… b.- Hắn nín theo hướng tay của bà cửa sổ.
- Bác là chiếc lá vàng rồi, căn bệnh của bác khá nặng. Bác
chỉ mong con gái bác tìm được tình yêu của nó, nó cần sự tự do. Bác
không thể cấm cản. Bác nghĩ con là người duy nhất có thể. Bác không thể
để con gái bác giống bác. Con giúp bác nhé!
Hắn gật đầu chắc chắn. Bà cười nhìn hắn rồi dựa lưng vào tường. Người phụ nữ này rất xinh đẹp. Đôi mắt nâu chứa chất nỗi niềm. Cái mũi cũng
rất cao và thanh thoát. Mẹ nó rất giống nó, nhưng tại sao hắn chẳng cảm
nhận thấy nó đẹp. CHỉ là nó mang chút hơi gió biển, mặn chát hanh hao,
nó rất dễ chịu khi hắn cảm nhận bóng dáng nó.
Nó đi vào phòng nhìn hắn và mẹ nó. Bà vẫn cười nhìn nó như chưa từng
có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn chằm chằm vào cái đầu gối chi chít vết
cắt. Hắn nhấn vai nó ngồi trên ghế rồi ra khỏi phòng. Chỉ 2 3 phút sau
hắn trở lại với thuốc sát trùng và băng gạc trên tay. Hắn nhìn nó:
- Ngồi im!
Nó cũng im thin vì nó quá mệt mỏi chẳng còn biết nói gì bây giờ. Hắn
tỉ mỉ sát trùng vết thương rồi dán băng gạc lên. Mẹ nó nhìn rồi mỉm
cười, nụ cười yếu ớt mong manh như sương mỏng. Nó vẫn im lìm không phản
ứng.
- Xong rồi.- Hắn đứng dậy, hắn khẽ nói vào tai nó.- Chấm dứt hợp đồng nhé! Chúng ta yêu thật…
Nó mở to mắt nhìn hắn, hắn đi lại gần cạnh giường mẹ nó gọt trái táo. Nó cũng chẳng thèm nói gì, hình như có niềm vui le lói trong tim nó
nhưng so với nỗi buồn lúc nãy thì… chẳng là bao nhiêu.
- Chi, con lại đây ngồi đi.- Bà chỉ tay vào cái ghế cạnh hắn.
Nó lại ngồi. Bà nắm tay hắn đặt lên tay nó:
- 2 con nhớ đừng buông tay nhau, ta có cảm giác… 2 con sinh
ra là của nhau. Chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ta chỉ mong con tìm được
hạnh phúc thôi.
Nó nhìn hắn, bất giác, tim nó bị trễ 1 nhịp. Hắn cũng cảm nhận được
tiếng tim đập trong lồng ngực. Người phụ nữ hiền từ này vẫn mỉm cười
hình như vừa hạnh phúc vừa đau xót thì phải.