Mẹ nó nằm viện còn nó phải về nhà lo hậu sự cho ba. Hắn chở nó sau xe. Nó mở miệng hỏi:
- Chuyện anh nói lúc nãy là sao?
- Ừ, quen thật. Dẹp bỏ cái hợp đồng đó đi. Tiền thì tôi có thể đưa cô nhiều hơn.
Nó nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực rồi nhanh chóng dập tắt, nó nói:
- Anh có cảm thấy bị tôi lợi dụng?.
- Đồ ngốc, là tôi tự nguyện. Hơn nữa, cô nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi cơ mà.
Nó siết chặt vòng tay ôm eo hắn kê đầu lên vai hắn gật đầu. Chẳng lẽ tình yêu đến với nó sớm thế sao?
…………………………………………………………………………………………………………………
Nó nhìn xác người đàn ông đã tái xanh chuyển về nhà. Lòng nó dấy lên
nổi đau xót. Nó ôm chầm lấy cái xác bốc mùi mà òa khóc. Hắn kéo nó ra
rồi cho người mai táng.
Nó đeo khăn tang bần thần nhìn vào chiếc quan tài. Chẳng có ai đến
thăm, chỉ có nó và hắn. Tại sao người cha tốt tính của nó lại có cái kết đau khổ thế này? Nó im lặng nhìn hắn. Hắn cũng chẳng nói gì. Có lẽ đây
là ngày buồn nhất trong đời nó.
…………………………………………………………………………………………………………………
Đã 1 tuần, nó vẫn nghỉ học và hắn cũng vậy. Mẹ nó vẫn nằm viện và
chưa được về nhà vì tình trạng càng ngày càng yếu. Nó vẫn chưa hay biết
vì mỗi lần nó đến mẹ lại cười tươi vui vẻ.
Chỉ có hắn, những lúc nó ra ngoài thì cơn đau tim lại hoành hành bà.
Bà đã nhiều lần phải cấp cứu ngắn. Còn hắn, trong những ca cấp cứu thì
lại phải lôi nó đi đâu đó rồi quay về. Hắn biết, bà muốn nó vui vẻ mà
sống không phải lo nghĩ cho bà. Hắn cũng cảm thấy đau lòng như nó vậy.
Hắn chỉ biết đứng cạnh nó nhìn nó đùa giỡn với mẹ nó những ngày tháng
cuối cùng.
…………………………………………………………………………………………………………………
1 tháng sau….
Chuyện gì đến cũng sẽ đến…
Đã 1 tháng rồi mà mẹ nó vẫn chưa xuất viện. Nó cũng bắt đầu nhận ra
sự tiều tụy của mẹ. Mẹ nó ít ăn hơn cũng như ít cười hơn. Nó và hắn vẫn
đến chăm sóc cho bà như vậy. Hắn cũng bắt đầu lo lắng cho tình trạng của bà. Đã có biết bao lần hắn đòi nói cho nó biết và chuyển bà sang Mỹ để
điều trị nhưng bà đều từ chối. Bà nói tính mạng của bà chỉ còn có thể
đếm từng giờ.
Cho đến hôm nay, cơn đau hoành hành nhiều lần hơn, bà đã phải cấp cứu 1 ngày 2 lần. Hơi thở của bà mong manh tựa sương mỏng. Bà gọi nó đến
nói:
- Mẹ tạm biệt con.
- Mẹ nói gì vậy! Mẹ phải sống đến trăm tuổi.- Nó lắc đầu hoang mang nhìn con người gầy xác xơ trước mặt.
- Con nhớ là phải sống thật hạnh phúc nhé!
Nó gật đầu, nước mắt rơi thật nhanh. Mẹ nó mỉm cười rồi nói:
- Trung với con là 1 đôi, thôi, ba con đến đón mẹ rồi. Mẹ đi đây. Mẹ muốn ngủ.
- Mẹ, mẹ, mẹ đừng ngủ, mẹ mở mắt nhìn con đi. Mẹ ơi, mẹ!- Nó òa khóc, tim nó như bị ai cấu xé thành hàng ngàn mảnh. Nó lay vai mẹ nó nhưng bà đã ngủ rồi, bà đã bỏ nó để theo ba. Họ đã được đoàn tụ rồi.
Nó thất thần nhìn đoàn người đưa thi thể của mẹ nó đi. Hắn ôm nó vào
lòng, người con gái bé nhỏ này đã chịu đau khổ nhiều quá rồi. Nó đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn:
- Anh biết bệnh tình của mẹ tôi sao còn giấu tôi???
Hắn vò mái đầu, hắn cũng đang rối bời. Phải bắt đầu từ đâu nhỉ? Hắn ấp úng:
- À… ừm… Mẹ em không cho tôi nói.
Nó nhếch mép bước đi. Đôi mắt nó ráo hoảnh không hồn, nó trách cha
nó. Tại sao lại nhớ mẹ nó đến thế? Mẹ nó chỉ vừa 40 thôi mà! Còn hắn
nữa, tại sao hắn lại không cho nó biết sớm hơn. Giờ nó đau quá. Nó chẳng thể biết được đâu là đúng nữa rồi. Hắn chạy theo nó cầm tay nó lại. Nó
hất tay ra nhìn hắn bằng cặp mắt thù hằn:
- Anh tránh xa tôi ra!
- Em có thấy là em đang ích kỷ không?
Nó bỏ ngoài tai những lời của hắn, tiếp tục đi.
- Em cứ làm những gì em cho là đúng đi. Tôi chỉ nghe theo
lời mẹ em, bà không muốn em phải đau khổ. Bà đã vì em, bây giờ em đã cho bà được cái gì?
Nó đứng khựng lại, nước mắt rơi trong vô thức. Hắn vò đầu rồi đi hướng ngược nó, có lẽ nó không cần gặp hắn lúc này.
Nó chạy thật nhanh theo hắn rồi ôm chầm lấy hắn:
- Em sai rồi, em xin lỗi! Đừng rời xa em lúc này!
Hắn nhìn nó rồi lắc đầu, nó cần 1 quãng thời gian để suy nghĩ. Có
hắn, nó chỉ ỷ lại và dựa vào hắn. Lòng hắn cũng đang cảm thấy có lỗi.
Hắn có thể bỏ mặc nó lúc này sao? Hắn nhìn nó:
- Em có thể đến bên tôi nếu em thật sự thông suốt!
Nói rồi, hắn chạy mất, bỏ lại nó tuyệt vọng.
Lo hậu sự cho mẹ nó xong, nó vẫn chưa gặp hắn vì chưa có can đảm.
Hằng đêm, những ký ức bên mẹ đều trở về bủa vây lấy nó. Nó chỉ có thể
khóc mà chẳng ai chia sẻ. Đột nhiên nó nhớ tới hắn. Nó ôm con gấu bông
heo hồng, nhìn điện thoại lạnh ngắt. Không 1 tin nhắn, không 1 lời thăm
hỏi. Nó cầm điện thoại rồi lại bỏ xuống. Nó cần xả steet.
Nó đi dạo vòng vòng dạo phố. Nó muốn tìm lại cảm giác khi bên hắn.
Bất chợt, nó bắt gặp bóng dáng quen thuộc mà ngày đêm nó trông ngóng.
Nhưng hắn không đi 1 mình, hình như hắn đang đi cùng Minh Tuyết. Nó mở
to mắt nhìn rồi vụt chạy theo.