Hôm nay, tôi vẫn mặc đồng phục đi học nhưng điểm đến là quán nước gần trường rồi ngồi đó ôn bài. Tôi phải lẫn tránh tất cả, mọi thứ đều quá
đau đớn. Những vết thương trên người tôi càng mọc như nấm. Nhưng chạy
trời không khỏi nắng, hắn bước qua tôi tặng thêm cho tôi ánh mắt buồn
man mác. Buồn sao? Haha Không phải hả dạ lắm sao?
Tôi hút nước trong li rồi tiếp tục dán mắt vào quyển vở. A, người bạn bóng đêm của tôi vào quán nước này này. Tôi giơ tay ra hiệu bạn ấy, bạn ấy là người thứ 2 đối xử tốt với tôi sau hoàng tử. Cậu ấy là bạn tôi
đó, là bạn bè chân chính đó. Tôi cứ ngây ngô cười nhìn bạn ấy. Hữu Thiên đi về bàn tôi ngồi xuống. Tôi tươi cười:
- Chào!
- Chào!- Nói rồi cậu ta nhìn vào những miếng băng keo và vết thương trên mặt tôi, nhíu mày.- Ai làm vậy?
Tôi lắc đầu, không nói. Tôi nói thì đã làm gì được. Tôi đã van xin
đừng tổn thương đến tôi thì tôi vẫn bị đánh đó sao? Tôi không trả lời
thì Thiên cũng đã hiểu ra là 2 nhân vật hôm qua tôi nhắc đến. Vẻ mặt
không biểu lộ cảm xúc gì rồi đi vào lớp. Chưa ngồi nóng ghế đã đi. Tiếc
thật, thế là không có ai nói chuyện rồi.
Rầm!
- Thanh Tuấn! Ra đây.- Hữu Thiên đập cửa lớp 10a3.
- Gì?- Thanh Tuấn hất cằm.
- À, không có gì.- Cậu ta cười.- Chỉ là muốn hỏi xem Tuyết Lan và cậu như thế nào rồi.
- Tốt, rất… hạnh phúc.- Hắn chẳng biết tại sao chữ hạnh phúc khó nói như vậy.
Hữu Thiên cười rồi quay sang hắn:
- Tuyết Lan đã không còn là Tuyết Lan, tình cảm đã không còn như xưa. Tôi chỉ mong rằng cậu đừng thay đổi. Còn tôi, tôi thích Minh
Trang. Đừng làm tổn hại đến cô ấy. Bằng không! Tôi không tha cho 2
người.
Thanh Tuấn nghe tiếng vỡ những mạch máu li ti trên mặt mình, Thiên
đang cảnh cáo hắn là không được thích Trang sao? Haha, có gì đâu, hắn
thích Lan cơ mà nhưng hắn cảm thấy hụt hẫng và nghẹn ở tim. Hắn nợ Trang rất nhiều, rất nhiều lời xin lỗi. Nhưng lời xin lỗi không có giá trị.
Thà đừng làm chứ đừng làm rồi xin lỗi. Chết tiệt, hắn muốn đánh thật
mạnh vào chính mình. Thật kinh tởm! Tuyết Lan lẫn hắn. Rồi đây khi gặp
Trang, hắn có đủ dũng cảm để nhận sai. 1 cô gái trong sáng và ngây ngô,
nhưng cũng rất hung dữ, dám sống thật.