Thế là giờ sơ cứu chúng tôi được về sớm. Tuyệt vời! Tôi nhanh chân đi ra cổng, hắn lẻo đẻo theo sau. Tôi cảm kích hắn lắm, nếu không là mất
first kiss với dê cụ đó rồi. Thấy vậy tôi cảm ơn hắn:
- Thanks về chuyện lúc nãy.
- Gì cơ? Nghe không rõ.- Hắn giả điếc.
Tôi tức đỏ mặt, khó khăn lắm mới nặn ra được câu cảm ơn thứ 2 mà bị
hắn là xấu hổ. Tôi đấm vào lưng hắn 1 cái. Không chọc tức tôi thì ăn cơm không ngon nhỉ??? Tôi cúi đầu đi, đột nhiên… hắn nắm tay tôi. Tôi tính
giằng ra nhưng tôi lại để yên như vậy. Tôi nghe tiếng tim của hắn đập
nhanh, và nhịp tim của tôi cũng như hắn. Hắn hắng giọng 1 cái rồi nói:
- Tôi không muốn ai động vào cô cả, bởi vì… tôi ghen.- Hắn
nói xong thì đỏ mặt quay đi nơi khác, hắn buông tay tôi ra, chẳng còn
hơi ấm, tay tôi đột nhiên thấy mất mác.
- Ừ hử? Có ý gì thế?- Tôi vẫn ngại vì câu nói của hắn, cố tình trêu.
Hắn nhìn tôi hầm hầm gay gắt. Tôi nở nụ cười, tôi đang vui, vui cách
lạ lùng. Hắn lại nắm chặt lấy tay tôi nhưng lần này lại bạo dạn hơn. Tôi im lặng nhìn hắn, hắn cúi nhìn tôi, đỏ đỏ mặt.
Tôi và hắn cùng đi trên con đường để về nhà tôi. Đi ngang qua nhà 1
người lạ thì tôi bắt gặp cây xoài say trĩu quả. Lâu rồi chưa ăn xoài,
chẳng biết xoài này có ngọt không. Bước chân của tôi và hắn khựng lại.
Hắn nhìn lên cây xoài, rồi nói:
- Trộm không?
- Hả??? Đi mua là được rồi, trộm làm gì!- Tôi lắc đầu.
- Của chùa thơm nhan, đi nào!- Vừa nói hắn vừa quăng chiếc cặp xuống leo lên hàng rào.
Tôi đứng đó nhìn hắn, hắn trèo rất nhanh 1 thoáng là vào bên trong.
Tôi thở dài, có ai bắt quả tang thì sao. Tôi đang lo cho hắn. Hắn trèo
lên cây như sóc. Tôi nhớ là chó đốm đâu biết trèo cây! Lỡ trèo vào rồi,
không hái ra cũng uổng. Thế là chưa đến 1 phút đắn đo, tôi đứng phía
dưới ngoài hàng rào… cỗ vũ hehe…
Hắn đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, ừ nhỉ, có ai đi trộm mà lộ
liễu như tôi không? Tôi im lặng chỉ trái bên này trái bên kia làm hắn
hoa quả mắt. Hắn tức quá, quát lên:
- Trời đất ơi, từ từ, trái này trái kia sao tôi hái kịp.
Hắn vừa la lên xong, từ đâu trong nhà… 1 đàn chó chạy ra sủa ầm trời. Hắn hái vội mấy quả rồi phi thẳng ra hàng rào kéo tay tôi chạy như bay. Tôi cũng chạy theo hắn chứ đứng đây gia đình người ta ra làm thịt mất.
Chạy được 1 quãng xa, tôi và hắn đứng thở dốc. Mặt hắn đỏ bừng:
- Này, tại cô không đấy!
- Gì mà tại tôi? Là tại bầy chó mà!- Tôi chề môi.
Hắn liếc xéo tôi rồi tống cho tôi 1 cái xoài vào tay. Hắn xoa xoa bả
vai, chắc là do phòng xuống cây bị trúng vào đâu đó. Tôi nhìn vào vai
hắn. Vai hắn đang đỏ ửng lên và có dấu hiệu chảy máu. Trời ơi, tôi sợ
máu nhưng… tôi vẫn lấy ra trong cặp 1 miếng băng gạt và nước rửa vết
thương. Tôi nói:
- Đưa vai đây!
- Không sao, không cần đâu!- Hắn không chịu.
- Giờ có đưa không thì bảo??? Mặc xác anh bây giờ!- Tôi kéo
thật mạnh vai hắn qua phía mình, hắn khẽ rên lên 1 tiếng. Tôi nhẹ tay
lại. Lúc này hắn mới chấp nhận cho tôi sát trùng.
Tôi tỉ mỉ lau chùi vết thương cho hắn, tôi sợ mạnh tay làm hắn đau.
Hắn luôn miệng…than đau. Lúc nãy ai nói là không cần mà, giờ lại than
đau, yếu đuối vậy sao? CHỉ toàn ghẹo tôi. Tôi dán xong xuôi thì cất
những cụ đó vào cặp, cầm trái xoài to tướng lên xăm xoi. Hắn vò đầu tôi:
- Quan tâm tôi đến vậy sao?- Hắn cười.
- Hả? Mơ à! Làm gì có, chỉ muốn ăn trái xoài này cho ngon 1 chút thôi.- Tôi cảm thấy má mình đang nóng lên.
Hắn thì cười cười. Tôi im lặng cúi đầu quan sát… đàn kiến dưới chân.
Hắn đứng lên khỏi băng ghế đá, tôi cũng đứng lên đi theo hắn, không nói
tiếng nào. Mắc cỡ quá hà!!!! >.
Hắn đưa tôi về đến nhà thì cũng đi về. Hắn giơ tay tạm biệt tôi, tôi
đứng đó ngẫng người nhìn dáng hắn khuất xa, mặt ngơ ngác. Từ phía sau,
baba bước tới vỗ vai tôi 1 cái làm tôi giật mình, hôm nay baba nghỉ làm
sao??? Baba khẽ nói:
- Con nói chuyện với ba 1 chút.
Giọng nói của ba có phần hơi trầm thấp 1 chút, tôi biết chắc có chuyện gì không hay. Tôi nhìn ba gật đầu.
- Con không nên tiếp tục có quan hệ với Đỗ Gia và Đinh Gia nữa.- Baba thở dài.
Tôi mở to mắt không hiểu. Baba tôi mím chặt môi như sắp khóc, giọng rưng rức:
- Con không phải là con của ba, con là con gái Lâm Gia.
Lần này tôi còn ngạc nhiên hơn nữa, tôi nghe những tiếng sấm vang
vọng trong đầu mình. Là con cháu Lâm Gia, Lâm Gia là gia đình Tuyết Lan? Tôi lắc đầu nguầy nguậy, Baba đang đùa với tôi chứ gì! Sao tôi có thể
có quan hệ với gia đình đó. Mắt ba tôi rơi lệ:
- Lúc nhỏ, con bị tai nạn mất trí nhớ. Ba là người đã lái xe đụng con, vì ba sợ gia đình họ sẽ làm khó dễ ba nên ba không dám nói
cho họ biết. Con tên là Tuyết Lan. Hôm qua, bà Đỗ có đến tìm ba và nói
rõ mọi chuyện. Ba xin con hãy tha thứ cho ba!- Ba tôi khóc thành tiếng.
Tôi rấm rứt khóc, bà Đỗ đúng là người rất hiểu biết, bà ta có thể tìm đến tận nhà tôi mà uy hiếp ba tôi. Baba nói tiếp:
- Bà ta nói 1 là con phải về với Lâm Gia và có quyền qua lại với thằng Nam và thằng Tuấn. Còn 2 là con phải đi xa, tách rời họ. Nếu
con trở về Lâm Gia thì sẽ chẳng có quan hệ gì với ba nữa!
Tôi lắc đầu và khóc, khóc nhiều lắm. Tại sao giới thượng lưu họ lại
phải bắt buộc người khác làm điều người khác không muốn chứ! Chẳng phải
baba tốt với tôi lắm sao? Baba đã cho tôi ăn học đàng hoàng khôn lớn.
Lâm Gia đã cho tôi được cái gì chứ! Tôi đã nghe lời đồn đại về Tuyết
Lan, nhỏ chỉ là con cờ. Giờ thì tôi là con cờ trên thương trường đó
sao???
Tôi nuốt nước mắt vào trong nói với ba:
- Con sẽ đi với ba!
Mắt tôi ngẫng đầu nhìn tôi, giọng ông có chút vui hơn lúc nãy:
- Có phải là con đi không? Được! Ba sẽ thu dọn đồ đạc. Bà Đỗ đã cho chúng ta 1 số tiền, bà ta nói là sẽ mua lại căn nhà này của
chúng ta.
Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu rồi sắp xếp hành lí. Tôi nhìn vào chiếc
điện thoại, phím 1 là số của hắn, tôi có nên thông báo cho hắn biết
không? Tại sao lúc này tôi chỉ nghĩ đến hắn, còn Nam và Thiên, tôi xem
họ là cái gì? Tôi nín thở, cố nuốt những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ
họng, tôi đã có tình cảm với hắn. Tôi nên nhận ra sớm để dễ từ bỏ hơn
nhưng giờ thì có lẽ đã lâu.
Tôi nhìn căn phòng mình 1 lượt, chẳng có gì nhiều, chỉ toàn sách vở
và vài bộ đồ. Tôi chưa kịp lưu số của Thiên nên tôi mở máy tính này lần
cuối. Nick Thiên vẫn im ỉm màu xám không online. Tôi gửi tin nhắn cho
Thiên với dòng tin ngắn gọn như thế này: Tạm biệt, nhớ bảo trọng nhé!
Tôi nghe lòng mình quặng thắt, hà cớ gì mà lại phải hành hạ cuộc sống của gia đình tôi. Ba tôi đã có tuổi, từ nhỏ ông là cô nhi, trả trách
khi tôi hỏi bà con đâu thì ông chỉ lắc đầu. Cha con tôi cứ nương tựa
nhau mà sống. Tôi yêu ông hơn bất cứ thứ gì vì tôi biết, ông xem tôi như con gái ruột của ông mà.
Tôi xuống dưới nhà, mỉm cười với ông. Ông đã sắp xếp xong hành lí.
Tôi sẽ chuyển trường nơi mình sẽ sống. Mọi thứ đến quá nhanh, chỉ trong 2 tuần. Tôi chẳng có duyên với hắn và Nam rồi.
Tôi và ba bước lên chiếc xe buýt, tôi chẳng biết, số phận của mình sẽ đi về đâu! Tôi giở điện thoại ra nhắn tin cho hắn tin cuối cùng. Tôi đã theo quyết định là chọn ba nên sẽ phải từ bỏ hắn. Tin nhắn của tôi như
thế này: Tạm biệt nhé chó đốm, hãy giữ gìn sức khỏe. Gửi lời tạm biệt
của tôi đến với Nam và nhóc Trung nhé! Tôi đóng điện thoại lại, mở sim
ra và quăng qua cửa sổ. Tôi khóc, ba vỗ vỗ vai tôi. Tôi ngước lên nhìn
ba. Tôi phải cảm ơn ba chứ nhỉ? Nhờ ba tôi mới sống được tới giờ phút
này. Chiếc xe buýt lăn trên con đường dài bất tận. Nó rồi sẽ về đâu???
Tôi thiu thiu ngủ thiếp đi trên vai ba, ít nhất tôi vẫn còn người thân bên cạnh, các bạn nhỉ?
…………………………………………………………………………………………..
Tại Đỗ Gia:
Người đàn bà xinh đẹp khẽ nở nụ cười nói với người đàn ông bên cạnh:
- Anh thấy không? Em biết đó là Tuyết Lan cơ mà! Tôi nghiệp
con bé, mất tích lâu như thế! Ông tài xế ấy cũng giỏi anh nhỉ? Chúng ta
tìm mãi chẳng ra!
Người đàn ông khẽ gật đầu rồi cười:
- Để xem, bọn nhóc có thể vượt qua thử thách này không? Tình cảm đâu phải lúc nào cũng là đường tráng nhựa.
Người đàn bà gật đầu nắm lấy tay người đàn ông:
- Cũng giống như chúng ta, trải qua sóng gió rồi mới có nhau.