Về đến nhà, bố già, mẹ già đang chuẩn bị ăn cơm, vừa
nhìn thấy tôi, lập tức duỗi cổ ra nhìn phía sau tôi. Tôi khoát tay, “Không dẫn
cậu ta về. Có ai vừa yêu đã dẫn về nhà không?”
Mẹ già thất vọng lấy thêm cho tôi một bát cơm: “Gương
mặt này của con bố mẹ đã nhìn hơn hai mươi năm rồi, khó khăn lắm mới có thể
nhìn được một cái mới, có thể không kích động sao?”
Bố tôi phụ họa: “Nhắc tới Phương Dư Khả kia, hai ngày
trước bố mới nhìn thấy cậu ta trên phần bản tin, quả nhiên có khí phách giống
bố con khi còn trẻ nhá…”
Tôi giả giọng nói của Triệu Bản Sơn: “Thôi xong rồi,
một người đất đen, một người mây trắng, đúng là một trời một vực. Nếu khi còn
trẻ bố mẹ mặt mày khôi ngô, sao có thể sinh ra con bình thường như người qua
đường A như thế này? Nếu bây giờ con đi tu sửa nhan sắc, ngoại trừ cái tai
không cần chỉnh, chỗ nào cũng cần đại tu, vậy chẳng phải làm khó bác sĩ chỉnh
hình nhà người ta sao?”
Mẹ tôi kinh ngạc nhìn tôi: “Sao bỗng nhiên lại nhìn rõ
hiện trạng như vậy? Aizz, Phương Dư Khả cũng có chút không tốt, bề ngoại quá
đẹp trai, dễ làm cho Lâm Lâm nhà chúng ta tự ti. Đả kích con gái nhà ta thành
thế này rồi.”
Tôi bĩu môi không nói gì.
Vẫn cứ là bố tôi thương tôi: “Mặt mũi Lâm Lâm nhà
chúng ta có chỗ nào không tốt. Không phải mắt mũi đủ cả sao?”
Tôi ra sức gật đầu.
“Ngoại trừ mắt nhỏ một chút, mũi thấp một chút, mụn
nhiều một chút, cằm nhiều thịt một chút, những cái khác đều tốt.” Bố tôi tỉ mỉ
nghiên cứu gương mặt tôi rồi bổ sung.
Đây mà gọi là bến đỗ tâm hồn hay sao. Rõ ràng là mồ
chôn tâm linh non nớt mà!
Từ khi mẹ già bắt đầu chơi cổ phiếu, trong nhà cũng
sắm máy tính. Mà căn phòng trường kỳ không dùng đến của tôi cũng biến thành
phòng đọc sách. Tôi vào phòng nghỉ ngơi, không có việc gì lại lên mạng, nghe
nhạc, lượn diễn đàn, vào QQ, trong nháy mắt đã yên vị.
Wow, trên QQ, cái đầu của Phương Dư Khả sáng.
Nhớ lại, cái QQ này của anh là vì tôi mới lập, ngay cả
cái tên “tim đập” này cũng được lập nên trong ký túc xá của tôi. Không biết
trong mã số QQ này anh có bao nhiêu hồng nhan tri kỷ. Không phải nói phụ nữ vì
vô số đàn ông mà đổi vô số QQ, còn đàn ông lại có thể trong một mã số QQ lưu vô
số phụ nữ sao? Một ngày nào đó phải trộm được mật mã QQ của anh, nhìn xem có
bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, còn tôi được xếp ở số mấy.
Đang nghĩ ngợi, mẹ già cầm hoa quả bước vào. Đem cái
ghế ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi một lúc lâu rồi thở dài nói: “Ở đại học chịu
không ít uất ức hả? Tóc cắt rồi, người cũng gầy đi, vừa rồi về nhà, mẹ với bố
con còn suýt nữa không nhận ra. Vì thằng nhóc Tạ Đoan Tây mà con giới thiệu cho
mẹ lần trước mà biến thành bộ dạng thế này?”
Hiểu con gái không ai bằng mẹ. Bình thường, khi mẹ tôi
bước vào phòng tôi sẽ diễn vai chị gái tri kỷ, so với người kêu to gào khỏe
thường ngày sẽ như hai người khác nhau. Tôi xoa xoa bàn chân trần: “Quên đi. Dù
sao lúc đó cũng quá đau lòng, trời cũng suýt sập xuống. Aizz, người ta là hoa
đã có chủ, con lại không theo kịp, có thể không suy nghĩ tới hao gầy sao?”
Mẹ tôi đưa cho tôi một miếng dưa hấu, ý bảo tôi ăn đi.
Tôi thật bội phục mẹ tôi, sau khi nhìn thấy tôi vặn vẹo đầu ngón chân mà vẫn có
thể không nói hai lời bảo tôi ăn hoa quả, thói quen xấu bị người ta ghét bỏ này
của tôi đã được luyện thành như thế.
Mẹ già tiếp tục nói: “Tuổi trẻ thôi, lăn qua lăn lại
một chút cũng tốt. Trước khi mẹ gả cho bố con cũng từng thích người khác. Nhưng
thích cũng không nhất định sẽ chung sống với người đó. Lần trước nhìn thấy
Phương Dư Khả ở nhà ga, mẹ lập tức nhìn ra, ánh mắt nó nhìn con không bình
thường. Phương Dư Khả này, vẻ ngoài tuấn tú, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa,
hiểu con lại thương con. Sau này các con có con cũng có thể trung hòa một chút,
ít nhất cũng phải tốt hơn con. Tương lai của con sẽ không giống như khi mẹ nuôi
con, ngậm đắng nuốt cay, coi như mẹ cũng yên tâm rồi. Ngày ấy, lúc con mới ra
đời ấy, vừa xấu lại vừa đen, ngũ quan trên mặt đều dúm lại một chỗ, lúc đó mẹ
còn nghĩ không biết có phải hộ sĩ đỡ nhầm rồi không, nghi ngờ không biết con có
phải do chính mẹ sinh ra không nữa.” Người già ai cũng thích “hồi tưởng quá
khứ” rồi “nhìn về tương lai”, càng nói càng xa.
“Mẹ, đây là mẹ đang an ủi con hay châm chọc con?” Tôi
không nhịn được mà ngắt lời bà, thế nào nói đến cuối cùng cũng biến thành tôi
dính bao nhiêu vinh quang của Phương Dư Khả cho xem. Tuy tôi cũng hiểu là tôi
trục lợi rồi…
Bỗng nhiên, trong QQ, cái đầu của Phương Dư Khả chợt
lóe lên. Ai nha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái đầu của người ta mà vui vẻ hơn
cả nhìn thấy cái đầu của ông Mao trên tờ nhân dân tệ.
Tôi nhét miếng dưa hấu vào trong tay mẹ tôi, chẳng
thèm quan tâm tới nước dính trên tay, lập tức mở ra xem.
“Kiểm
điểm xong chưa?”
Mẹ tôi duỗi đầu qua nhìn màn hình.
Tôi đẩy gương mặt tròn như cái bánh bẻng của mẹ già
sang bên cạnh, nhìn mấy chữ kia cười hềnh hệch. Tên nhóc này rốt cuộc cũng nói
chuyện với tôi.
Mẹ tôi ngờ vực: “Kiểm điểm cái gì? Con gặp rắc rối hả?
Mẹ biết ngay con gặp rắc rối mà, không phải mẹ đã bảo con phải ôm núi vàng cho
chặt sao? Con nhóc này, lớn rồi sao vẫn không làm mẹ bớt lo như vậy? Bố mẹ kiếm
tiền dễ lắm sao? Nuôi còn lớn như vậy rồi còn gặp rắc rối, không sợ bố mẹ thất
vọng sao?”
Vì sao tôi nghe thật quen tai, đây không phải bài diễn
văn mẹ tôi đã phát biểu khi tôi không đạt tiêu chuẩn môn số học hồi trung học
sao? Tôi liếc liếc bà, nói chắc như đinh đóng cột: “Con hoàn toàn không gặp rắc
rối gì cả, con chỉ đang tiêu diệt kẻ địch, vì tương lai êm ái sắp tới mà vô
tình bị đâm sau lưng.”
“Bình thường con đã rỗi hơi ưỡn ngực đụng vào nòng
súng rồi, người ta còn phải tốn chất xám lập mưu ám sát con hay sao? Aizz, sau
này mẹ cũng luyện gõ chữ rồi trực tiếp giúp con trò chuyện là được. Hiện giờ mẹ
nói, con gõ.” Mẹ già tôi không nhin được mà chỉ chỉ bàn phím.
Mẹ tôi buông rèm chấp chính, còn tôi biến thành một
con rối chỉ biết đánh chữ. Dưới đây là bản ghi chép cuộc nói chuyện của mẹ tôi
và Phương Dư Khả, tôi thuần túy chỉ là một thư ký, không hề liên quan đến những
việc phát sinh:
Mẹ tôi: Kiểm điểm rồi, sai tới mức rối tinh rối
mù rồi.
Phương Dư Khả: Biết sai là tốt rồi.
Mẹ tôi: Sai tất cả, nhưng có
một việc không làm sai.
Phương Dư Khả: ?
Mẹ tôi: Chính là em yêu anh. Tất cả lỗi lầm đều
do chuyện này gây ra. (mẹ già quả nhiên là đã xem quá
nhiều phim truyền hình của bà nội Quỳnh Dao)
Phương Dư Khả: Cô là ai?
Mẹ tôi: Em là Chu Lâm Lâm mãi mãi yêu anh. (da
gà tôi rơi đầy đất. Nói tới mức mất thân phận như vậy, không sợ sau này tôi
không địa vị, không tôn nghiêm sao. Tôi từ chối, bị một Thiết Sa chưởng của mẹ
tôi vô tình đàn áp.)
Phương Dư Khả: Bình thường anh gọi em
là gì?
Tôi hì hì cười vui vẻ, tên nhóc này thật thông minh,
cũng biết bắt đầu dùng ám hiệu rồi, nhưng bàn tay như đít nồi của mẹ già hình
như sắp bay tới, lạm dụng uy quyền ép tôi chủ động gõ chữ: đồ ngốc.
Mẹ tôi: Mùi khét ở đâu vậy? A, thì ra là từ
trong tim em vì anh mà hừng hực thiêu đốt. (Tôi
toát mồ hôi! Trên TV bắt đầu công chiếu phim truyền hình Hàn Quốc “chim lửa”,
mẹ tôi vừa xem vừa áp dụng, sắp làm tôi chết ngất rồi.)
Phương Dư Khả: Nửa tiếng nữa, gặp ở
quán KFC gần nhà em.
Tôi kinh ngạc nhìn cái đầu của Phương Dư Khả cấp tốc biến
thành trạng thái màu xám, lại nhìn sang mẹ già tôi đang đắc ý cười gian. Tôi
không khỏi bội phục thủ đoạn của mẹ già thật sự hung ác, bán con gái không một
chút ghê tay. Mẹ già xoa xoa đầu tôi: “Còn nhiều thời gian, hiện giờ lùi một
bước để tiến nhiều bước. Chờ sau này địa vị con ổn định rồi, mẹ giúp con báo
thù này là được. Bây giờ con còn non lắm, nước mẹ già này đã uống còn nhiều hơn
nước tắm cả đời của con. Sau này có việc gì phải thương lượng với người lớn.
Nhớ năm đó, chẳng phải mẹ đã dụ dỗ được bố con đấy sao? Hiện giờ con xem, ngón
tay mẹ chỉ hướng Đông, bố con dám đi hướng Tây hay sao?”
Tôi đang nghĩ, có lẽ tôi thật sự không phải do mẹ tôi
sinh ra, nếu không vì sao không thừa kế chút xíu nào tính tình đen tối của mẹ
tôi. Sau này tôi kết hôn rồi, chỉ cần đạt được địa vị đến ong chúa như của mẹ
già tôi, tôi chết cũng nhắm mắt.
Mẹ tôi mở tủ quần áo của tôi, lấy ra từng bộ khoa tay
múa chân trên người tôi, rồi từng bộ lại bị ném lên giường. Cuối cùng, mẹ già
than thở kéo tôi đến nhà dì Lý cách vách, vừa bước vào cửa nhà người ta đã vội
vàng đánh cướp: “Đưa tủ quần áo con gái nhà em cho chị mượn xem một chút.”
Dì Lý là bạn bài bạc trung thành của mẹ tôi mấy năm
qua, tình cảm vững như bán đá, cao như Vạn Lý Trường Thành. Nhưng con gái dì
Lý, Vương Giản, lại thường được lấy ra làm tài liệu học tập để dạy dỗ tôi. Thật
ra Vương Giản là thần tượng của tôi: tuy trong tên chỉ có một chữ “Giản”, nhưng
tiêu tiền tùy ý cứ như dì Lý mở ngân hàng. Đâu có giống như tôi, từng tháng đòi
tiền mẹ tôi mà như đòi mạng. Hơn nữa, dáng người Vương Giản là trình độ đời này
tôi không bao giờ đạt tới được. Dáng người mẫu, tay thon, chân thon, ngực lại
lớn, quần áo bình thường đều là loại quyến rũ, buổi tối ra khỏi cửa cũng phải
trang điểm, đây quả thật là một cái chong chóng đo hướng gió của trấn nhỏ chúng
tôi. Về cơ bản, phụ nữ nhìn thấy cô ấy đều mặc cảm, tự ti mà lẳng lặng bỏ chạy,
đàn ông nhìn thấy cô ấy đều mất trí, phun máu mũi, âu cũng là phản ứng sinh lý
bình thường.
Dì Lý và mẹ tôi lôi tất cả quần áo ra khoác lên người
tôi. Khốn, quần bảy lẻ mặc trên người tôi thành chín lẻ, áo vest nửa người biến
thành áo khoác dài. Mẹ tôi đang sợ tôi chưa đủ đả kích sao?
Mẹ già cuối cùng cũng tìm được trong biển quần áo một
cái váy liền thân màu đen, thắt lưng đơn giản, áo quây bó sát người, chân váy
um tùm mấy lớp, chất vải lụa mát mẻ. Mặc trên người Vương Giản nhìn giống búp
bê Barbie, giống công chúa Sissi. Mặc trên người tôi, bởi vì chiều cao chênh
lệch, thắt lưng có vẻ thấp, có thể coi như trọng tâm cái váy thấp hơn 6, 7cm so
với Vương Giản. (Mọi người có thể tưởng tượng quần áo của Lâm Chí Linh mặc trên
người Chu Tấn, p.s: chỉ là một ví dụ, không công kích bất cứ vị minh tinh nào.)
Bộ ngực như bánh bao Hàng Châu cỡ nhỏ đáng thương của tôi có thể mơ hồ nhìn
thấy được, tương ứng với nó, phần lưng lộ ra cũng nhiều hơn bình thường một
chút. Tôi khó xử soi người. Ngoại trừ màu đen làm tôi có vẻ gầy hơn, bộ váy này
thật sư không hợp mặc trên người tôi.
Mẹ tôi có chút hài lòng: “Những chỗ không lộ cũng phải
sáng tạo điều kiện để lộ.”
Tôi quẫn bách nhìn về phía dì Lý, dì Lý đối với mẹ già
tôi vô cùng trùng thành và tận tâm, liều mạng nói đúng.