Vì vậy, tôi xây cho mình một tâm lý vững chắc, chết
cũng không thể tan vỡ, tôi là một cô gái tài hoa, ưu tú như thế, Phương Dư Khả
không cần chính là thiệt thòi của anh ta. Khi anh ta già rồi, đi tiểu cũng
không tạo được một đường cong parabol nữa, nhất định anh ta sẽ vì quyết định
ngày hôm nay mà đấm ngực giậm chân, hối hận cả đời.
Một đêm không ngủ, đem tất cả mọi chuyện ra phân tích
một cách chuyên sâu, vẫn không làm ra được một kết luận hoàn mỹ. Ngày hôm sau
hóa thân thành quốc bảo*, hai vành mắt thâm
như hóa trang.
*
Ý nói Gấu Trúc, quốc bảo của Trung Quốc.
Con người chính là như thế. Trước đây, khi Phương Dư
Khả đánh thức tôi, thúc giục tôi học bài, tôi đều rít gào một phen trong lòng,
sau đó dồn tất cả oán giận, hận thù vào sách giáo khoa. Quyển sách của tôi lần
nào cũng vì tác động quá lớn mà tẩm đầy bánh kem, sữa đậu nành và nước thịt.
Hiện giờ, điện thoại rất yên tĩnh, giống như những ngày trước kia đều là ảo
giác.
Nhìn chằm chằm vào di động một lúc, tự nghĩ rằng có lẽ
Phương Dư Khả vẫn gọi vào số điện thoại cũ của tôi, vì vậy mới tới chi nhánh
làm lại số điện thoại cũ. Mang theo hy vọng này, tôi cắm sim vào điện thoại,
trong điện thoại, một tin nhắn cũng không có, nếu không có một tin dịch vụ, một
tin quảng cáo thì tôi còn tưởng di động hỏng rồi.
Tâm trạng rớt xuống đáy cốc, dạ dạy cũng thấy đáy
luôn. Mặc dù ở trong thời khắc nguy hiểm này mà ngồi trong căn tin ăn uống vui
vẻ thì có vẻ không hợp với tâm trạng quạnh hiu của tôi lắm, nhưng ăn no mới có
sức mà suy nghĩ, vẫn nên đi mua một khay cơm thôi.
Không ngờ khi đang xếp hàng trong căn tin, tôi phát
hiện người đứng trước tôi lại là Tiểu Tây. Nếu như lúc trước, nhìn thấy anh ấy
từ phía xa xa, tôi đã tim đập như sấm, không biết nói gì, muốn nói lại thôi,
sau khi bỏ đi sẽ bóp cổ tay hối hận, tiếc nuối không thôi.
Mà nay nhìn thấy anh, trong lòng sóng yên biển lặng,
giống như chuyện thầm mến kia đã xảy ra từ kiếp trước. Tôi thật sự là một điển
hình của cô gái bạc tình, không tim không phổi, nếu thử tính ra, có lẽ khoảng
ba tháng sau, tôi cũng có thể ném Phương Dư Khả ra khỏi đầu, mặc dù đang trải
qua tâm tình lo lắng như lúc này, nhưng cuối cùng tôi vẫn có thể nghiền nát anh
trong trí nhớ, nói như vậy, chia tay phải chăng cũng không phải một chuyện quá
đau lòng…
Nhìn thấy Tiểu Tây, tính đi tính lại, từ sau khi hoạt
động thực tế chấm dứt, tôi chưa từng gặp lại anh. Theo lý thì cũng nên đối mặt
cảm ơn anh ấy, ngày đó nếu không có anh kích thích Phương Dư Khả, có lẽ hiện
giờ tôi và Phương Dư Khả còn chưa đi chung một đường. Nhưng mỗi lần đề nghị
Phương Dư Khả mời Tiểu Tây ăn một bữa cơm, Phương Dư Khả đều nói Tiểu Tây vô
cùng bận rộn, không có thời gian đi với chúng ta, nói như là quản lý của người
ta vậy.
Tiểu Tây nhìn thấy tôi cũng rất ngạc nhiên: “Gần đây
bận rộn như vậy sao?”
Tôi khoát tay: “Em thì có lúc nào bận được. Anh cũng
biết em sống không có lý tưởng gì cả.”
Tiểu Tây lộ ra má lúm đồng tiên đã lâu mới thấy: “Anh
biết cậu ta lừa anh mà. Lần trước vốn muốn hẹn hai người ăn một bữa cơm. Cậu ta
nói em rất bận.”
Phương Đư Khả đúng là đồ hai mặt. Tôi và Tiểu Tây đang
làm một cuộc cách mạng tình cảm thuần khiết nha… Lần sau gặp nhất định phải trừng
trị thích đáng.
Tiểu Tây tiếp tục nói: “Chuyện di dân bàn bạc thế nào
rồi? Lần trước Dư Khả còn rất đau đầu về chuyện này, cuối cùng quyết định thế
nào?”
“Di dân?” Tôi mở to hai mắt, không biết đôi mắt mờ mịt
của tôi mà lớn hơn chút nữa thì có dọa người ta hay không.
“Nhà Dư Khả không phải đều di dân sang Anh sao? Không
phải cậu ta nói muốn bàn bạc với em một chút sao?” Tiểu Tây nhìn tôi kỳ quái.
Đầu bếp căn tin ở phía trước sốt ruột đẩy chúng tôi,
Tiểu Tây muốn xoay người, lại bị tôi kéo thật mạnh.
“Anh ấy nói với anh từ lúc nào?”
“Phải được mấy tháng rồi. Cậu ấy chưa nhắc tới sao?
Không thể nào.” Tiểu Tây lo lắng nhìn tôi.
Tôi đứng lặng tại chỗ, trong đầu đang có hàng triệu
phép tính cực nhanh: mấy tháng trước, khi Phương Dư Khả biết cả nhà sắp di dân,
có phải đã ước mơ được nắm tay đi dạo với người đẹp kia bên bờ sông Thames,
trầm giọng đọc những bức thư tình đã từng đọc cho tôi mà tôi nửa hiểu nửa không
ấy? Có phải đáy lòng anh có chút áy náy, nên mới dùng thành tích 95 điểm trên
trời ấy đến cười nhạo tôi, cho dù anh bằng lòng đưa tôi cùng tới Anh, tôi cũng
tự hấy rằng mình không thể bám trụ được ở bên kia? Sau đó, đương nhiên tôi sẽ
không quấn quýt lấy anh, theo anh sang Anh. Tôi hiểu rõ chính mình, trình độ
tiếng Anh như vậy, ngay cả đại học bình thường cũng khó vào, còn không mau ôm
lấy đại học Bắc Kinh không tha? Phương Dư Khả có phần phí công suy nghĩ rồi,
mấy tháng qua giấu tôi chuyện di dân cũng khó xử cho anh.
Cùng lúc cảm thán, trong đầu tôi giống như có máy
chiều phim, lướt qua đủ mọi tình cảnh. Chốc thì hiện lên hình ảnh một cô gái
thần bí mặc trang phục màu đỏ, đầu đội mũ phượng, đang dắt tay lang quân của
tôi lượn lờ trong màn mưa bụi mờ ảo; lát lại hiện lên hình ảnh máy bay hướng về
phía nước Anh, trên sân bay, một mình tôi cô đơn đứng trong gió, tôi nắm tay
thật chặt, muốn liều mạng giơ ngón giữa về phía máy bay, nhưng chỉ có thể bất
lực khom lưng, tự cúi mình thành một chấm hỏi to đùng.
Tôi cười nói với Tiểu Tây: “Em đột nhiên nhớ ra em đã
ăn trưa rồi, gặp lại sau.” Vừa nói xong, tôi phi một mạch về ký túc xá.
Trí não tôi chỉ quen với những suy nghĩ đơn giản, sau
khi trải qua tưởng tượng phức tạp như thế, cuối cùng nó cũng ầm ầm sụp đổ. Khi
tôi đang suy nghĩ sự logic của nhiều vấn đề như vậy, nó vẫn để lại cho tôi một
ít đất trống để thương xót bản thân.
Tôi cảm thấy lạnh, lạnh một cách kỳ dị, giống như
những lời của Tiểu Tây là một cái sinh tử phù** đâm
vào trái tim tôi, khiến tôi không thể động đậy. Giống như bị dội cho một gáo
nước lạnh, đã biết sự thật mất lòng, nhưng không ngờ lại là một kết cục thẳng
thừng như thế. Bị lừa dối cũng được, làm cái bóng của người khác cũng tốt, ít
nhất, một này nào đó, tôi có thể mang theo vẻ mặt tổn thương mà ra đi, dùng tâm
trạng chính nghĩa mà oán trách anh, bắt anh sám hối. Nhưng bất cứ cách giải
quyết nào của Phương Dư Khả đều là nhổ cỏ nhổ tận gốc. Khi đang bồi dưỡng tôi
trở thành một cái bóng biết nói tiếng Anh lưu loát một cách vô vọng, bất cứ lúc
nào anh cũng có thể lựa chọn chạy về hướng quê hương của mình, ngay cả chút hoài
niệm cũng không để lại cho tôi.
**
Sinh tử phù xuất hiện trong truyện Thiên long bát bộ của Kim Dung, được Lão lão
sử dụng, về sau truyền cho Hư trúc. Theo truyện, nó là một loại bùa, làm từ
nước, dùng nội lực để hóa thành đá, bắn vào Huyệt đạo của người rồi tan biến
luôn, không để lại dấu vết. Người trúng bùa này sẽ bị đau khổ, muốn sống (sinh)
không được, muốn chết ko xong (tử)
Cuối cùng, anh sẽ hẹn tôi ra trước, nói với tôi, xin
lỗi, người tôi yêu không phải là em, tôi chỉ quá mâu thuẫn mà muốn tìm một
người hoàn toàn không giống cô ấy, rồi lại không tự chủ được mà muốn nhào nặn
em trở thành người giống cô ấy, cuối cùng phát hiện trong lòng tôi vẫn chỉ có
một người là cô ấy.
Sau đó, ngày hôm sau, khi tôi bắt đầu phải ứng lại
được, chợt hiểu ra, thì anh đã kéo hành lý, bước lên máy bay từ lâu.
Còn tình cảm của tôi cứ như thế mà bị hoạn.
Đột nhiên, hy vọng giống như Vi Tiểu Bảo, ngay thời
khắc quan trọng, đang bị trói vào ghế, Hải công công cất giọng nói the thé, hô
một tiếng “đao hạ lưu kê”.
Thì ra, thiên trường địa cửu cũng chỉ là một cuộc
tưởng bở.
Tôi đoán được kết cục chia tay, nhưng không đoán được
chia tay lại đau đớn như thế.
Tôi lấy di động ra, bấm dãy số quen thuộc nhất. Trong
điện thoại truyền ra bài hát “I don’t know why” của Norah Jones, giống như đang
châm chọc hình tượng khăng khăng muốn lên giường ngày đó của tôi. Nước mắt sắp
tràn ra, tôi định ngắt máy.
Nhưng khi đang định ngắt máy, giọng nói dễ nghe, thu
hút của Phương Dư Khả lại truyền tới: “Hiện giờ anh hơi bận, lát nữa sẽ gọi lại
cho em.” Nói xong lập tức ngắt máy.
Nước mắt rốt cuộc đã xâu thành chuỗi, bạn xem, lúc nào
anh cũng đi trước tôi một bước, ngay cả ngắt máy anh cũng nhanh hơn tôi. Tôi
vốn định nói chia tay trước, xoay người trước, không làm kẻ ở lại đáng thương
kia.
Tôi không cam lòng, gửi đi một tin nhắn: “Phương Dư
Khả, chia tay đi. Em mệt rồi.” Gửi xong tin này, tôi cảm thấy từng chân tóc tê
dại. Nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hiện giờ tôi thua sạch sành sanh
như thế, vẫn nên để lại cho mình chút mặt mũi, nếu Phương Dư Khả vẫn còn là một
người đàn ông, cũng sẽ biết thời biết thế, không so đo lý do chuyện tôi đề nghị
chia tay này. Tặng quyền chủ động này cho bên bị thương chẳng phải cũng là một
trong những phong độ của đàn ông hay sao.
Tôi thật sự không ngờ rằng Phương Dư Khả lập tức gọi
tới, hạ giọng nói với tôi: “Đừng quấy rối, buổi tối gặp mặt nói tiếp. Còn nữa,
không được tắt máy.”
Tôi rất tuyệt vọng, Phương Dư Khả thật sự là một gã
đàn ông tham lam. Thể diện cả trong cả ngoài, cái gì cũng muốn. Các người đã dự
định chắp cánh cùng bay, tôi chưa từng quấy rầy hay oán giận anh, làm người đủ
độ lượng, anh không nên gặp tôi, trưng ra cái thứ tình cảm lấp la lấp lánh,
đánh cho cái người tay không tấc sắt là tôi lăn lộn mấy vòng mới cảm thấy thỏa
mãn. Một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, tốt xấu gì chúng ta cũng đã là
người yêu mấy tháng, tính ra cũng là thật nhiều năm tình nghĩa.
Buổi chiều, tôi lấy ra tất cả tiểu thuyết ngôn tình
kinh điển đã tàng trữ, lướt qua thật nhanh một lần. Trong cái nơi toàn chuyện
giả tạo đó, cuối cùng tôi cũng bằng lòng tin tưởng chân tình thật sự tồn tại.
Tôi phải đưa cho mình một tâm lý dự phòng, nếu không, buổi tối bị đả kích, tôi
sợ mình sẽ tuyệt vọng với cuộc đời, trực tiếp nhảy xuống hồ Vị Danh, sau đó…
không phải chết đuối, mà đầu cắm xuống bùn, bị sặc chết. Mặc dù tôi coi tình
yêu là quan trọng nhất, nhưng thân thể phải chịu trách nhiện với bố mẹ, khi đầu
óc tỉnh táo, nhất quyết không làm chuyện có lỗi với bố già mẹ già. Bình thường
người ta thấy tôi cãi vã ầm ĩ với bọn họ, nhưng nếu một ngày nào đó, bọn họ
bỗng nhiên nổi điên, gả tôi cho một tên ngốc, lưu manh hay tàn tật gì đó, tôi
vẫn sẽ đặt chữ hiếu trước, gắng gượng mà đồng ý. Nhưng nếu bị Phương Dư Khả đả
kích đến mức đầu óc choáng váng thì cũng không nói trước được. Người tự sát vì
tình bình thường cũng không phải người không biết thương xót bản thân, chính là
ra quyết định trong 0.01 giây, có lẽ 0.01 giây sau khi nhảy lầu, bị gió thổi
qua, lý trí trở lại bình thường, nói không chừng họ cũng hối hận giữa không
trung, nhưng không còn kịp nữa.
Vì vậy, tôi xây cho mình một tâm lý vững chắc, chết
cũng không thể tan vỡ, tôi là một cô gái tài hoa, ưu tú như thế, Phương Dư Khả
không cần chính là thiệt thòi của anh ta. Khi anh ta già rồi, đi tiểu cũng
không tạo được một đường cong parabol nữa, nhất định anh ta sẽ vì quyết định
ngày hôm nay mà đấm ngực giậm chân, hối hận cả đời.