Em hiểu ra rằng, có vài thứ phải xem duyên phận, ngay
từ đầu, thế giới của chúng ta đã có sự khác nhau, lâu dần, sẽ nảy ra vấn đề.
Đau dài không bằng đau ngắn. Trong sách viết, tình yêu giống như hai người kéo
dây chun, người bị thương luôn là người không muốn buông tay. Vẫn nên buông tay
đi, đỡ cho đến lúc đó lại càng khó chịu
Ngồi trong ký túc xá suy nghĩ thật bình tĩnh và cẩn
thận, nếu như tôi tìm hiểu theo hướng tích cực, Phương Dư Khả bắt tôi học tốt
tiếng Anh còn có ý muốn cùng tôi bay vượt đại dương. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn
không ra, chuyện di dân liên quan tới cả gia đình tôi, theo lý mà nói cũng là
tự do của tôi, phải để tôi bàn bạc với người trong nhà mới đúng. Tôi không phải
vật tùy thân có thể mang theo, cũng không phải một người không cần đề nghị đã
lập tức theo cả nhà bọn họ đi di dân. Trước kia, không phải còn định gặp bố mẹ
hai bên trước sao? Hơn nữa, bây giờ còn có một cô nàng áo hồng như con thiêu
thân xuất hiện! Vì vậy, khả năng này gần như là con số không. Trước khi đi ăn
cơm, tôi còn cố ý tạo cho mình một hình tượng trang nhã, lấy từ chỗ Chu Lỵ một
chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, bên dưới là quần quần soóc cũng màu trắng, đi một
đôi giày cao gót của A Đào, nhìn vào trong gương, còn có chút hương vị con gái.
Trước khi bị hành quyết phải ăn no mặc ấm, tử tế đi nốt một quãng đường cuối
cùng. Nếu hôm nay là bữa cơm cuối cùng, tôi phải vinh quang đi hết mới được.
Tôi tới nơi chúng tôi thường ăn trước. Chọn một chỗ
ngồi, là một bàn cách cửa sổ khá xa. Trước đây, lúc nào tôi cũng la hét muốn
ngồi cạnh cửa sổ, trong lòng hy vọng mọi người có thể thấy tôi và Phương Dư Khả
ngồi cùng nhau, cao giọng tuyên bố dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ người hoàn toàn
không biết gì tới cậy góc tường; còn Phương Dư Khả, lần nào cũng không thích
ngồi ở đó, anh nói như vậy rất giống vườn bách thú, giống như bất cứ lúc nào
cũng sẽ có người nhét thức ăn vào từ cửa sổ. Khi đó tôi còn cười anh tư duy đặc
biệt, hiện giờ nghĩ lại, có lẽ anh không muốn công khai chuyện tôi với anh là
một đôi vì đã sớm đoán được sẽ có kết cục như ngày hôm nay. Chỉ là suy nghĩ của
tôi bị oxy hóa, không hiểu được đến tầng ý nghĩa này mà thôi. Nghĩ tới bữa cơm
tối nay giống như một hội nghị báo cáo chia tay chính thức, nhất định phải làm
cho lưu loát, trăm nghìn lần không được khóc lóc om sòm, giữ lại một chút tự
tôn, đừng để bị người ta giẫm đạp. Bị vứt bỏ rất thảm, đau khổ cầu xin người ta
đừng vứt bỏ mình còn thảm hơn. Từng câu, từng câu thuyết phục bản thân, khiến
cho trái tim tôi không sinh ra một chút đau thương nào, bắt đầu sóng yên biển
lặng, không quan tâm đến thế giới bên ngoài. Khả năng điều tiết và khôi phục
của tôi quả nhiên nhanh như chó vậy.
Khi Phương Dư Khả bước vào, anh ngồi xuống bàn cạnh
cửa sổ theo thói quen, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ,
không phát hiện tôi đang ngồi trong góc.Tôi cẩn thận quan sát, vẻ mặt anh có
chút mệt mỏi, giống như mấy ngày nay đã trải qua rất nhiều chuyện, áo sơ mi
trắng còn có nếp nhăn, không giống phong cách bình thường của anh. Có lẽ tôi
nhìn quá mức chăm chứ, Phương Dư Khả xoay người phát hiện ra tôi, có chút ngạc
nhiên mà đi tới, buồn bực ngồi đối diện tôi.
Không biết có chuyện gì, vành mắt tôi đột nhiên ươn
ướt. Nhìn gương mặt trắng sạch, ngũ quan rõ ràng từng bị tôi nhéo đến lộn xộn
này, tôi mới phát hiện, tâm lý mà tôi xây dựng thật sự vô dụng, tôi còn chưa
nói,trong lòng đã bắt đầu tuyệt vọng. Thì ra chia tay không phải một chuyện dễ
nói như vậy, không phải một thứ gì đó nếu không bằng lòng là có thể đóng gói
ném đi. Vì vậy, anh xuất ngoại mới tốt, mắt tôi không nhìn thấy thì trong lòng
mới không rối loạn, giả bộ kiên cường. Hai chúng tôi cũng không gọi cơm như thường
lệ, đại khái đều hiểu hôm nay tới đây gặp mặt không phải để ăn.
Vẫn là Phương Dư Khả nói trước: “Hai ngày trước vì sao
lại tắt máy?”
Tôi trả lời: “Đánh mất sim, vừa mới làm lại.”
Phương Dư Khả nghi ngờ nhìn tôi: “Di động không mất,
đang yên đang lành sao lại mất sim?”
Chuyện này thật sự khó giải thích. Theo lẽ thường mà
nói, sim và máy quả thật thân thiết ở cùng một nơi như anh em. Nếu muốn nói rõ
chuyện này, tôi phải lật lại câu chuyện chết tiệt giữa Chu Lỵ và Vương Nhất Mạc
một lần, chuyện này lệch khỏi quỹ đạo của chủ đề một góc quá lớn, vì vậy cứ cho
qua thì tốt hơn. Tôi cắn cắn môi: “Chuyện này… dù sao mất là mất thôi.”
Phương Dư Khả nhìn tôi chằm chằm, giống như hiểu rõ
tôi: “Em đang giấu anh chuyện gì đó.”
Tôi nghĩ trong lòng, thật ra anh giấu tôi tương đối
nhiều, hôm nay không phải tới so xem ai giấu giếm nhiều hơn sao?
Phương Dư Khả thở dài: “Anh biết gần đây em bực bội vì
anh. Quên đi, sau này anh không ép em học tiếng Anh nữa. Em thích làm gì thì
làm thế đi. Em lúc nào cũng không nghe lời như vậy, ép em không bằng anh ép
chính mình. Hôm nay anh có việc muốn nói với em.” Tôi miễn cưỡng gật đầu. Tôi
không biết trong mắt anh, vừa rồi có được coi là gật đầu hay không. Khi anh nói
ra câu “có việc muốn nói”, tôi cảm giác xương cổ tôi không nhúc nhích được, vô
cùng cứng nhắc. Nhưng trọng tâm câu chuyện của Phương Dư Khả bỗng nhiên chuyển:
“Trước khi nói chuyện này, anh phải hỏi em, chuyện bạn qua mạng hôm qua là thế
nào? Còn nữa, đang yên đang lành em mặc quần soóc làm gì? Lại muốn đi gặp bạn
qua mạng phải không? Vì sao em lại không đổi được cái tật mê trai đẹp của mình
như vậy?”
Trước đây, khi anh nói như vậy, tôi sẽ nói: “Em sống
chết phải bảo vệ quyền lợi mê trai của mình, cũng sống chết phải bảo đảm quyền
lợi có trai đẹp hướng ánh nhìn về phía em.” Nhưng hiện giờ, những lời anh nói
giống như chọc vào chỗ đau của tôi. Chung quy lại, tôi không hề hay biết, thì
ra trong cuộc chia tay này người ta còn có thể ra tay với tôi, còn có thể chỉ
trích chỗ sai của tôi, tôi vốn muốn tới nhận lời xin lỗi của anh, sau đó rộng
lượng mà chúc phúc, nhận lời chia tay là ok.
Tôi siết chặt nắm tay, cổ thẳng lên, ngẩng đầu nhìn
anh: “Đúng, thói đời bây giờ không phải đang thịnh hành đứng núi này trông núi
nọ sao? Vì vậy chia tay đi. Không phải emđã gửi tin nhắn cho anh rồi sao? Em
nói, chúng ta chia tay đi.”
Trong mắt Phương Dư Khả đột nhiên hiện lên vẻ vô cùng
âm u lạnh lẽo, đủ để khiến nhiệt độ đầu đông này rớt xuống mức đóng băng. Tôi
không khỏi lúng túng: vì sao đều là lỗi của tôi. Phương Dư Khả hé miệng: “Em
nói lại lần nữa xem.” Tôi không dám nói nữa, vẻ mặt của Phương Dư Khả hiện giờ
giống như muốn giết tôi. Mặc dù trong nháy mắt nói ra lời chia tay kia tôi cũng
có ý nghĩ tự sát trong đầu, nhưng cũng không muốn bị người yêu giết. Chẳng lẽ
lời chia tay nhất định phải để anh nói? Tôi thật sự không biết thì ra Phương Dư
Khả là con người cực đoan, biến thái như thế.
Tôi ấp úng nói: “Nếu không anh nói đi. Anh đề nghị
chia tay được chưa? Chuyện này mà cũng để bụng sao?” Trong mắt Phương Dư Khả có
tơ máu, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh có thứ gì đó lóe lên. Vẻ mặt còn kinh
khủng hơn vừa rồi mấy lần.
Tôi không hiểu nổi, vở kịch này không phải diễn như
vậy sao? Tôi đảo qua đảo lại tất cả nguyên nhân kết quả của mọi chuyện một lần
trong lòng, vẫn không nghĩ ra mình sai ở chỗ nào. Vốn tưởng rằng hôm nay mình
tới để diễn vai nữ phụ, làm thế nào lại biến thành nữ thám tử? Vốn là một bộ
phim đau khổ vì tình, làm thế nào lại biến thành phim kinh dị? Tình tiết của
phim kinh dị, tôi không thuộc đâu. Vệt nước ngân ngấn trong mắt tôi vì sợ hãi
mà bốc hơi trong nháy mắt. Tôi hoang mang nhìn anh. Hiện giờ tôi mới phát hiện,
tuy tôi và Phương Dư Khả đã yêu nhau được ba tháng, tôi chỉ biết anh là một anh
chàng đẹp trai độc mồm độc miệng, lại không biết tính cách thật sự của anh như
thế nào. Cuối cùng Phương Dư Khả cũng mở miệng: “Anh chỉ nghĩ em điên một trận
rồi thôi, đây là em đang nghiêm túc? Vì cái tên Vương Nhất Mạc mà em mới gặp
một lần kia?”
Tôi suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nguyên nhân không phải
trong lòng chúng ta đều rõ sao? Đây không phải vở kịch chia tay mà Phương Dư
Khả anh muốn diễn cho xong sao? Vì sao còn làm như tôi ngoại tình? Tôi vô tội
nói: “Không phải vì anh ta. Em hiểu ra rằng, có vài thứ phải xem duyên phận,
ngay từ đầu, thế giới của chúng ta đã có sự khác nhau, lâu dần, sẽ nảy ra vấn
đề. Đau dài không bằng đau ngắn. Trong sách viết, tình yêu giống như hai người
kéo dây chun, người bị thương luôn là người không muốn buông tay. Vẫn nên buông
tay đi, đỡ cho đến lúc đó lại càng khó chịu.” Vẻ mặt Phương Dư Khả sắp biến
thành dữ tợn, giống như việc tôi tự mình giải quyết không làm anh hài lòng vậy.
Tôi cứ nghĩ rằng sau khi nói những lời đau khổ, tự sát muối vào vết thương này,
anh cũng nên chột dạ mà cúi thấp đầu xin lỗi. Chuyện này thật sự là quá kỳ quái
rồi. Tôi dự định rút về ký túc xá trước, cùng mấy cô nàng kia bàn bạc đối sách.
Rõ ràng tôi là một loser trong tình yêu, loser đến mức chia tay cũng chia thành
cái dạng này, tôi có chết cũng không ngờ tới. Người ta nói rằng một cây làm
chẳng nên non, tôi phải phát động trí tuệ của tập thể thay tôi nghĩ lại. Vì
vậy, nghĩ qua nghĩ lại vài lần, tôi kiên định nói: “Bỗng nhiên em không thấy
đói bụng nữa, em về trước.”Ông trời biết, cơm trưa, cơm tối tôi đều chưa ăn,
người sắp mỏng thành tờ giấy rồi. Đang muốn chạy trốn, Phương Dư Khả đột nhiên
bắt lấy tay tôi, hung hăng kéo tôi, ôm thật chặt. Tôi có chút mơ màng. Đây là
cái ôm chia ly sao? Đau đớn từ đáy lòng tôi rốt cuộc cũng chậm rãi tràn lên,
sắp ngưng thành mấy chuỗi nước mắt nóng ấm. Nhưng vai diễn quần chúng, kẻ qua
đường A, ở bên cạnh không chờ được cái ôm thâm tình của chúng tôi, đứng bên
cạnh hỏi: “Bạn học, hai người có ngồi hay không?” Đang trong giờ cao điểm, hai
chúng tôi chiếm nhà xí mà lại không đi. Giờ hoàng kim của buổi tối, chúng tôi
không ăn được một đĩa cơm mà lại đứng ôm nhau, quả thật có chút không đúng. Tôi
đẩy Phương Dư Khả ra, ngại ngùng nói với bọn họ: “Chúng tôi đi, đi bây giờ.”
Người qua đường D tức giận lẩm bẩm: “Muốn thân mật thì tới hồ Vị Danh đi, tới
căn tin ôm nhau làm gì. Có bệnh.”
Phương Dư Khả đứng vững lại trong hai tay tôi, sau đó
lập tức nhìn chằm chằm người qua đường B, túm cổ áo anh ta: “Mày nói ai có
bệnh?”
Tôi đứng ngây ra, không ngờ Phương Dư Khả có khuynh
hướng bạo lực. Trước đây, dù Văn Đào kích thích anh như thế nào, hai người vẫn
chưa từng đánh nhau. Hiện giờ, anh sắp đi Anh, không còn yêu người trong nước
nữa, tùy tiện là túm cổ, muốn vung tay. Tôi vội vàng nhào tới, cậy từng ngón
tay của anh ra. Những ngón tay dài, rất đẹp vì dùng quá nhiều sức mà ngay cả
móng tay cũng trắng bệch. Người qua đường B xem ra cũng là một người văn minh,
còn chưa làm tư thế sắp vung tay vung chân theo phản xạ, cũng rõ ràng không ngờ
rằng một câu nói lại dẫn tới sự thù hằn lớn như thế, hoảng sợ nhìn tôi. Tôi kéo
Phương Dư Khả ra khỏi căn tin, thở hổn hển nói: “Anh học được cách đánh người
từ bao giờ?” Phương Dư Khả u oán nhìn tôi, trong đôi mắt đen láy là những cột
sóng cuộn trào mãnh liệt, lông mày xinh đẹp đều sắp nhíu lại với nhau, lông mi
run run nhìn về phía tôi, uất ức đến mức giống như tôi đi tìm người khác, đá
anh đi vậy. Trái tim tôi rung động, muốn vuốt lên gương mặt anh, tay giơ lên
được một nửa mới nhớ tới hôm nay tới là để chia tay, đành phải thuận thế đặt
lên tay anh, nói một câu “Giữ gìn sức khỏe, em sẽ chúc anh hạnh phúc.” Nói
xong, tôi lập tức quay đầu đi, không dám nhìn lại, sợ rằng vừa quay lại sẽ phát
điên mà chạy về, ôm chặt lấy chân anh không buông, nói rằng chị đây thật sự rất
vừa ý mi, mi có thể quăng con hồ ly tinh kia, đừng xuất ngoại được không.