Tôi vô cùng thích bộ đội, tôi cuồng nhiệt yêu súng
máy, nhưng rõ ràng chưa từng nói rằng tôi cũng thích tập quân sự. Tôi ghét tất
cả những chuyện khiêu chiến ý chí, sức lực của mình. Đợt tập quân sự cấp ba
đúng lúc tôi bị gãy chân, may mắn tránh được một kiếp. Khi ở nhà nằm điều hòa,
ăn kem, trong lúc chờ kem mềm ra, tôi còn cố ý tính đúng thời gian nghỉ trưa mà
gọi điện cho Yêu Tử, để con bé nghe thấy tiếng mút kem êm tai của tôi. Mười
năm Hà Đông mười năm Hà Tây*, quân tử báo thù mười năm chưa muộn,
con bé Yêu Tử miệng nam mô bụng một bồ dao găm này sáng nay đã đặc biệt gọi
tới, dùng giọng nói tiêu chuẩn của MC thông báo nhiệt độ, độ ẩm, độ sáng, tia
UV, rồi chúc tôi lên đường đi tập quân sự vui vẻ.
*
Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây: ý nói con người cũng có lúc thay đổi.
Tôi gần như dùng khí thế của chị Lưu
Hồ Lan** đi xuống xe buýt, bước vào trung tâm quân sự
Hoài Nhu. Khi cánh cổng sắt chậm rãi đóng lại phía sau, lập tức tôi sinh ra ảo
giác mình sẽ đi vào bằng chân, đi ra bằng cáng. Đưa tầm mắt nhìn ra xa, khoảng
đất vàng rực dưới nắng mặt trời, ngay cả một cọng cỏ cao hơn 5cm cũng không có.
May mắn duy nhất chính là, trên khoảng đất như lò nướng thịt, có một quán bán
đồ ăn vặt kích thước bằng một cái nhà vệ sinh công cộng, cuối cùng cũng khiến
cho tôi có chút hy vọng sinh tồn.
**
Lưu Hồ Lan: (1932 -1947) là một nữ chiến sĩ giải phóng quân anh hùng trong lịch
sử Trung Quốc
Làm một người trưởng thành lý trí, tôi không sinh ra
bất cứ cảm giác mới mẻ nào đối với hoàn cảnh xa lạ này. Từ giây đầu tiên bước
vào, tôi lập tức nhớ nhung nơi phồn hoa bị che đằng sau bức tường. Nhớ món cánh
gà cửa Tây, nhớ món bánh bao Bác Thực, nhớ nhất là cái giường rộng 2 mét trong
ký túc xá. Tôi yên lặng đổi lời chào di động thành còn X ngày sẽ kết thúc tập
quân sự, coi việc mỗi buổi tối thay đổi con số này là một lễ nghi thần thánh mà
chấp hành, loại bỏ mối nghi ngờ của tôi rằng thời gian đã ngừng lại.
Phòng của chúng tôi là một căn phòng lớn chứa trên
dưới mười người, gần nhà vệ sinh, không khí ô nhiễm, ô nhiễm tiếng ồn cũng vô
cùng nghiêm trọng. Vào đêm khuya thanh tĩnh, gần như có thể nghe thấy trong một
nhà vệ sinh nào đó, tiếng vật thể rắn đi qua một quãng đường dài dằng dặc, phù
phù rơi vào đường ống, lập tức theo sau là khí gas mật độ cao thử thách hệ hô
hấp của chúng tôi. Không chỉ có vậy, cuộc sống càng máu chó hơn bất cứ điều gì
tôi có thể tưởng tượng ra. Bởi vì nhân số ít, lớp tiếng Đức và tiếng Tây Ban
Nha hợp thành một tiểu đội. Mà tôi và Như Đình rốt cuộc lại trở thành mối quan
hệ thân mật, bạn cùng phòng. Hiển nhiên là Như Đình càng bất ngờ hơn tôi, nhưng
khả năng điều tiết cũng nhanh hơn tôi, lập tức dùng vẻ mặt lạnh tanh lấy ra một
loạt mỹ phẩm dưỡng da cao cấp mà cô ta mang theo. Bởi vì có Như Đình, khi tôi
gửi tin nhắn cho Phương Dư Khả, lúc nào cũng cảm giác phía sau có ánh mắt nóng
rực bắn về phía tôi. Tôi nhạy cảm quay đầu lại kiểm tra, cuối cùng tôi cũng hết
cả hứng thú nhắn tin, đơn giản không chủ động nhắn cho anh hoặc chỉ nói tượng
trưng vài câu rồi thôi.
Sĩ quan huấn luyện nhỏ tuổi hơn chúng tôi, nhưng lại
có suy nghĩ vô cùng cố chấp với việc nghiêm nghỉ. Thường thường, cậu ta lập lại
N lần mệnh lệnh nghiêm, giọng nói không chút thay đổi. Chúng tôi rất nghi ngờ
cậu ta rống lên như thế là muốn lộ ra giọng nói khàn khàn nhằm chiếm được sự
thương cảm của chúng tôi, hay cậu ta chỉ đơn thuần muốn đùa chúng tôi, bởi vì
chúng tôi thường không hẹn mà cùng đoán sai lúc nào mới tới lượt cái mệnh lệnh
nghỉ rất lâu chưa tới kia.
Đương nhiên, tôi là một người có thể tạo được niềm vui
trong nỗi khổ, nếu không tôi cũng không thể ngoan cường kéo dài hơi tàn cho đến
nay.
Ví dụ như, khi chúng tôi đang tập đứng nghiêm, tôi sẽ
dùng âm thanh đề-xi-ben thấp gần như tiếng bụng nói chuyện với Chu Lỵ, hướng
mấy giờ có mấy cậu bé đẹp trai đang đi đều. Sau đó Chu Lỵ lại dùng tiếng bụng
mắng tôi là đồ con gái hư hỏng, ăn trong bát ngó nghiêng trong nồi. Cứ như thế,
tôi cũng hoài nghi không biết chúng tôi có đang nắm giữ một loại bí quyết võ
lâm đã thất truyền hay không…
Mặt trời lên cao, trên mặt đất hơi nóng bốc lên cuồn
cuộn, sắp thôn tính thế giới loài người. Tâm hồn tôi treo ngược cành cây, khi
hai mắt dại ra tập đứng nghiêm, tôi phát hiện cách đó không xa, đại đội của
Phương Dư Khả đang tập bò. Lập tức tôi phấn chấn tinh thần, híp mắt mèo quét
ra-da tìm kiếm bóng dáng Phương Dư Khả. Đây gọi là tiểu biệt thắng tân hôn,
tình cảm dịu dàng của tôi dưới nhiệt độ cao này bốc hơi lên thành từng làn từng
làn nỗi nhớ, bị lạc trong bộ phim được tạo thành từ vô số hình ảnh của Phương
Dư Khả.
“Chu Lâm Lâm ra khỏi hàng!” Giọng nói đanh thép của
huấn luyện viên bỗng truyền đến.
Tôi có chút hoảng hốt, còn đang xác nhận có phải mình
nghe nhầm hay không.
Toàn bộ ánh mắt của tiểu đội dồn về phía tôi.
“Chu Lâm Lâm ra khỏi hàng!” Lại là mệnh lệnh khàn khàn
của sĩ quan huấn luyện.
Chưa từng ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy. Từ
những bộ phim điện ảnh và truyền hình về đề tài cách mạng mà nhà trường tổ chức
cho xem từ bé tới giờ, tôi biết “ra khỏi hàng” là một động tác phóng khoáng,
dựa theo bài dạy của huấn luyện viên, nó có thể được tạo thành từ nhiều động
tác. Đầu óc tôi mờ mịt, chân trái chân phải kéo nhau tới phía trước đội hình.
Phía sau tôi là một sân khấu do bạn học Phương Dư Khả
tạo thành. Phía trước tôi là một khán đài do bạn học Như Đình và bạn thân tôi
tạo thành. Ai nói đời người là môt vở kịch ấy nhỉ? Thật là con mẹ nó quá chuẩn.
Bạn xem, nhiều người như vậy nhìn tôi độc diễn…
Huấn luyện viên có cái eo thon mà đến con gái cũng
phải đố kỵ, mở miệng ra lại rất có khí thế đàn ông: “Hôm nay đã nói với các
bạn, một trong những mục đích các bạn phải tới đây huấn luyện là vì muốn bồi
dưỡng tính kỷ luật. Yêu cầu chính xác của đứng nghiêm là ‘đôi mắt nhìn thẳng
phía trước’, đôi mắt bạn đã nhìn đi đâu vậy? Bạn muốn nằm xuống với họ phải
không?”
Vị em trai bộ đội này, cậu đừng lấy bụng tiểu nhân đo
lòng quân tử được không. Tuy tôi là loại người có thể ngồi tuyệt đối không
đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, nhưng tôi cũng không muốn nằm trên chảo
rán nha. Độ nóng của mặt đất này có thể trực tiếp rán bánh, ốp trứng đấy.
Tôi cúi đầu không nói gì. Từ nhỏ, kinh nghiệm vô số
lần bị dạy bảo nói cho tôi biết, cúi đầu có thể kích thích tình mẹ chói lọi, là
thủ đoạn giảm nhẹ các loại xử phạt hữu hiệu nhất.
“Quân đội coi trọng nhất là tính kỷ luật và tình đồng
đội. Hôm nay bạn mắc lỗi, thời gian tập luyện của mọi người tăng mười lăm
phút.”
Mồm tôi biến thành hình chữ O trong nháy mắt, hay rồi,
tôi chết không có chỗ chôn rồi. Ánh mắt mọi người đều lóe lên vẻ tàn ác, cách
ba mét cũng muốn xẻ thịt lột da tôi.
“Chu Lâm Lâm tăng nửa tiếng.” Huấn luyện viên bình
tĩnh bổ sung.
Nửa tiếng? Vậy có phải tôi sẽ bốc hơi thành không khí
rồi…
Đừng nghĩ mười lăm phút hay nửa tiếng là rất ngắn, nếu
như bình thường, khoảng thời gian ấy chỉ đủ để tôi ăn một loại quả, đi dạo một
đoạn hoặc vào lớp chợp mắt một lúc; kinh nghiệm bị phạt đứng hồi tiểu học của
tôi cũng tương đối nhiều, nền tảng vững chắc, đứng mệt lại móc dử mắt, nghịch
nghịch móng tay bẩn, coi như đi bộ mệt đứng lại nghỉ nửa tiếng là xong, thời
quan cũng qua trong nháy mắt. Nhưng dưới ánh nắng độc ác này mà lại phơi nắng
nửa tiếng không gián đoạn có vẻ không dễ dàng.
Sức nóng từ mặt đất đã xuyên qua đế giày vừa mỏng vừa
cứng truyền tới toàn thân, mặt trời giống như lò nướng quay 360 độ, mồ hôi dính
dính chảy từ trên tóc xuống, tôi liếm đôi môi khô khốc, vô số lần hò hét trong
lòng: ai có thể đem cái con đang uống nước ô mai ướp lạnh trước mặt này đi
không?
Sau khi đứng đủ mười lăm phút, chúng tôi được giải tán
nghỉ ngơi, một đám con gái bình thường thân thể yếu đuối, mỏng manh nay dùng
khí thế như hổ dữ sói đói xổ lồng nhằm về phía quầy bán quà vặt, để lại một
mình tôi như cây ngọc đón gió đứng trên mặt đất vàng.
Chu Lỵ đứng cách tôi 10 cm ngay đối diện, mở ra chai
nước ô mai không ngừng tỏa ra khí lạnh, ngửa cổ, dòng nước như nước khi giật
bồn cầu từ cổ con bé chảy xuống đường ống, còn phát ra âm thanh róc rách dễ
nghe. Chu Lỵ lau dòng nước chảy ra ở khóe miệng, quay đầu lại cười hút hồn,
giống như đang quay quảng cáo mà nói: “Mát lạnh tận gót chân, ướp lạnh cả mùa
hè.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng tiếc rằng huấn luyện
viên chỉ cách tôi ba mét, giận mà không dám nói gì.
Chu Lỵ ha ha cười: “Trên đầu chữ sắc có một cây đao,
nhìn trai đẹp lại nhìn ra cả tai họa.”
Trong lòng tôi nghĩ tại sao lại làm bạn với một người
ác độc như thế, nhàn rỗi là chuyên môn tới chọc vào vết sẹo của tôi.
Chu Lỵ bổ sung: “Thật ra tớ tới chỉ vì muốn nói cho
cậu biết, đàn ông nhà cậu đang nói chuyện với Như Đình ở hướng gần ba giờ. Nội
dung không rõ, vẻ mặt mờ ám, báo cáo hết.” Nói xong, Chu Lỵ giống như ngồi máy
bay, vui vẻ vù một tiếng chạy mất.
Con bé chết tiệt này, Chu Lỵ không chỉ chọc vào vết
sẹo của tôi mà còn rắc muối lên vết thương của tôi, thật là đau.
Nhìn vào bài học xương máu, tôi có chết cũng không dám
quay đầu lại nhìn, nhỡ may bị huấn luyện viên phạt đứng thêm mấy tiếng nữa, đầu
gối của tôi sẽ tự động báo hỏng. Tôi híp mắt, dùng khóe mắt dò xét xem bên cạnh
có mùi vị gian tình hay không. Nhanh chóng liếc mắt xác định phương hướng, cuối
cùng tôi cũng phát hiện, trong bộ quân trang màu xanh, một đôi tuấn nam mỹ nữ,
không, là gian phu dâm phụ, đang trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Hơn nữa từ
góc độ của tôi nhìn lại, Phương Dư Khả và Như Đình đứng thành một đường thẳng,
cung cấp cho tôi không gian tưởng tượng phong phú. Chuyện này giống như cầm một
cái gương soi răng hàm trên, nửa thấy nửa không thấy, vô cùng khó chịu. Phương
Dư Khả kia, vì anh, tôi bị phạt đứng trước mặt bao nhiêu người, bao nhiêu sĩ
diện đều mất hết, còn anh lại dám chơi trò nam đạo nữ
xướng*** với tôi. Kỷ luật quân đội đâu, huấn luyện viên đâu
rồi, nơi tập quân sự thần thánh là chỗ để mấy người chim chuột nhau sao?! Huấn
luyện viên, cậu cũng phạt Phương Dư Khả đứng đi, đứng cạnh tôi này…
***
Nam đạo nữ xướng: trai thì ăn trộm, gái thì làm điếm
Mười lăm phút còn lại mỗi giây dài như một năm, cảm
giác đất dưới chân sắp tan chảy, toàn thân giống như ở trong phòng tắm hơi, ướt
từ trong ra ngoài. Ánh mắt bắt đầu mông lung, liếc mắt nhìn thấy Phương Dư Khả
đang đi về phía tôi, mà Như Đình cũng nhắm mắt theo đuôi anh. Trong lòng tôi có
một cỗ oán giận muốn bộc phát, nhưng hơi vẫn nghẹn trong cổ họng, sắp đốt cổ
họng thành một lỗ thủng, không có cách nào thoát ra được. Chân tôi mềm nhũn,
mắt tối sầm, thân thể không thể khống chế mà lảo đảo ngã xuống. Trong lòng tôi
nghĩ nguy rồi, bây giờ mà ngã xuống, đầu nhất định sẽ mẻ một miếng.
Không ngờ cũng không đau đớn như tưởng tượng, ngược
lại lại rơi vào cái ôm rắn chắc của một người, dường như còn ngửi thấy được mùi
hương quen thuộc. Có người lắc thân thể tôi thật mạnh, dùng giọng nói vội vã đã
lâu không nghe thấy mà gọi tôi: “Lâm Lâm, tỉnh lại, tỉnh lại…” A, ai bảo anh
học Mã Cảnh Đào, lắc đến mức dịch dạ dày tôi bốc lên, ngay cả sức để nói một
câu cũng không có. Cảm giác như bóng tối giăng ra một cái lưới, những tiếng
động lớn ở thế giới bên ngoài bị cản lại chỉ còn như tiếng côn trùng rì rầm,
cảm giác tê liệt từ đầu đến chân làm cho mí mắt tôi dính chặt lại, tôi vô cùng
thoải mái mà ngất đi.