Tình yêu thật sự là một môn học thâm thúy, không cẩn
thận một chút là thi trượt như chơi, ngay cả cơ hội thi lại cũng không có.
Phía trên là một mảng tường thạch cao lớn, từng giọt
nước muối trong bình miễn cưỡng chảy vào tĩnh mạch của tôi. Tôi xoay cái cổ,
nhìn thấy cách đó không xa là một người mặc áo khoác trắng đang nhàn nhã lật
báo. Chẳng lẽ, đây chính là ngất đi tròng truyền thuyết? Bỗng nhiên tôi có chút
hưng phấn. Nói chung, ngất xỉu là yếu tố quan trọng để nữ chính chuẩn bị trở
thành nhân vật được chăm sóc nâng niu, tôi đã từng ước ao có thể yểu điệu ngất
xỉu ở một thời khắc mấu chốt nào đó, không ngờ giờ mình cũng biết ngất xỉu là
cái gì.
Tôi dùng giọng mũi chua loét hỏi: “Tôi ở đâu đây?” Ha
ha, đây là lời kịch kinh điển mỗi khi ngất xỉu hoặc xuyên không, rốt cuộc cũng
có cơ hội dùng.
Bác sĩ đặt tờ báo xuống, đi tới bên cạnh tôi: “Mới
ngất có năm phút đã mất trí nhớ rồi à?”
Năm phút? … Vì sao? Vì sao không ngất bảy ngày bảy
đêm, cuộc sống vì tôi mà ảm đạm, sắc trời vì tôi mà u ám luôn đi?
Bác sĩ hỏi tôi: “Tim có đập mạnh không? Có khó chịu
không?”
Tôi lắc đầu, nói thật, tuy mới nằm năm phút nhưng tinh
thần của tôi đã tràn đầy, như được đả thông kinh mạch, được truyền chân khí
vậy.
Bác sĩ nói: “Không ngờ mới tập đến ngày thứ ba đã ngất
xỉu. Theo thông lệ trước đây, gần hết tuần đầu tiên tôi mới bắt đầu bận rộn.
Sinh viên ngày nay quá yếu ớt.”
“Cháu không phải ngất vì yếu ớt, cháu vì quá tức giận
mới…” Không nhắc tới thì thôi, giờ tôi mới đột nhiên nhớ tới trước khi ngất xỉu
tôi đã nghe thấy giọng của Phương Dư Khả. “Bác sĩ, khi cháu vào, bác có gặp một
cậu con trai cao to đẹp trai, khuynh quốc khuynh thành, đẹp trai nhất thế giới
không?”
Bác sĩ ha ha cười: “Cô nói người kia hả, tôi thấy cậu
ta quá ầm ĩ nên bảo cậu ta quay lại đội tiếp tục tập luyện rồi.”
“Vậy sao…” Tôi thất vọng cúi đầu.
“Nhưng cậu ta nói khi tập xong cậu ta sẽ lập tức quay
lại. Cô nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tiếp tục tham gia huấn luyện đi.”
Tôi nghe thấy nửa câu đầu mắt đã sáng lên, cũng không
quan tâm câu sau có thấu tình đạt lý hay không nữa.
Nằm trên giường, tôi nhắm mắt, bắt đầu tính toán xem
lát nữa nên đối phó với Phương Dư Khả thế nào. Thằng nhóc, dám ở trước mặt
người khác coi bà cô này không ra gì, sau này bà cô đây bỏ trốn với người khác,
xem mi có khóc đến chết không. Người đẹp dịu dàng hòa nhã, hoa gặp hoa nở,
người gặp người mê như chị đây gần đây số lượng có hạn, bán đắt như tôm tươi,
mi có phúc mà không biết hưởng.
Khi lòng tự tin đang vút cao, có tiếng bước chân hướng
tới giường bệnh của tôi, tôi nhắm chặt mắt theo phản xạ, thần kinh căng thẳng,
giả bộ ngủ say. Aiz, tôi thật sự là đồ hèn nhát, khí thế ngút trời vừa rồi bị
tiếng bước chân làm cho hỗn loạn, giống như quả bóng thổi căng rồi bị đâm cho
một cái, lập tức quắt queo.
Tay của tôi được người ta dịu dàng cầm lấy, tóc tôi
được người ta dịu dàng vén sang một bên.
Được rồi, tha thứ cho anh chuyện hôm nay liếc mắt đưa
tình với Như Đình. Tôi hạnh phúc nghĩ trong lòng.
“Aiz, vừa gầy lại vừa đen. Thật khó nhìn.”
Huỵch, cái gì, Văn Đào??!! Không phải chứ? Vì sao anh
ta lại tới nơi huấn luyện quân sự? Tôi có nên mở mắt hay không? Mở mắt rồi tôi
phải nói gì?
“Giống như nắm cục than cháy dở, vừa đen vừa hồng. Khó
coi chết được.”
Phi, anh mới xấu ấy. Đây là làn da sô cô la, màu đồng,
ngọc trai đen. Đúng là tên không có con mắt thẩm mỹ.
“Khó coi như vậy còn có một anh chàng đẹp trai như anh
nhớ thương, kiếp trước em đã tu được phúc khí gì vậy?”
Hô, có ai tự dát vàng lên mặt mình thế không?
“Em xem, vì em, anh còn đặc biệt tới xin phỏng vấn kỳ
quân sự lần này, trước đây anh đều không thèm tới. Vừa nghe nói em ngất xỉu,
anh cũng thấy hoảng hốt. Aiz, em nói xem, ngày thường nhìn em như con trai. Vì
sao bỗng nhiên lại gầy yếu đến mức bị bệnh như vậy?”
Không nghe được câu trả lời của tôi, Văn Đào tiếp tục
nói: “Lần đầu tiên gặp em, em đã coi anh như một hình nhân thế mạng, lúc đó anh
còn nghĩ, trong đời mình trước giờ chưa từng diễn vai diễn này, nghĩ rằng chơi
cùng em cũng không tệ, hơn nữa bề ngoại của em cũng có chút có lỗi với cộng
đồng, coi như anh vì nhân loại mà thanh lọc không khí cũng được. Không ngờ ngày
đó nói “tình yêu oanh tạc đầu óc, oanh tạc trái tim” lại hiệu nghiệm như vậy.
Em nói xem, làm sao em có thể lần nào cũng vừa hùng dũng khí thế, vừa thẳng
thắn từ chối anh? Anh chỉ học đại học khoảng một năm nữa, năm sau anh sẽ phải
sang Mỹ, em cũng không thể để anh vui vẻ, lừa gạt anh một chút; có khi anh tới
đất nước tư bản chủ nghĩa ấy rồi, gặp các người đẹp vóc dáng hút hồn hút máu,
rồi sẽ ghét bỏ em không chừng. Đến lúc đó, dù em có khóc lóc cầu xin anh trở
về, anh cũng…”
Văn Đào nói càng lúc càng khẽ, hình như cuối cùng tôi
nghe thấy anh ta nói: “Anh cũng lập tức trở về.”
Trái tim tôi run lên, bàn tay bị Văn Đào nắm cũng run
lên. Lộ sơ hở, tôi đành mở mắt ra: “Tôi không nghe thấy cái gì hết.”
Văn Đào cười: “Nghe thấy cũng không sao. Trước giờ anh
chưa bao giờ muốn giấu diếm tình cảm của mình. Hơn nữa, mắt em vừa rồi đã đảo
đến N vòng, anh không có ngốc như em.”
Tôi miễn cưỡng cười. Khóé miệng còn chưa cong thành
một vòng cung, tôi đã nhìn thấy Phương Dư Khả đi vào.
Cuối cùng tôi cũng bị choáng đầu, tim đập mạnh. Bác
sĩ, bác kiểm tra một cái đi…
Phương Dư Khả nhìn bàn tay của tôi bị Văn Đào nắm một
chút, rồi lại nhìn tôi một chút, tái mặt hắng giọng.
Tôi ngượng ngùng muốn giật ra, Văn Đào lại cầm chặt.
Vì vậy tôi cùng Văn Đào bắt đầu đọ sức với nhau, so xem ai khỏe hơn ai.
Tôi lo Phương Dư Khả và Văn Đào sẽ vì tôi mà cãi nhau.
Đánh nhau trong trường còn không sao, chỉ cần không bị gọi tên, còn có thể ép
để không bị đăng báo, nhưng nếu ra tay ở chỗ này thì không thể chỉ bị phạt đứng
nửa tiếng là xong chuyện được. Một người là bạn sang năm sẽ xuất ngoại, tương
lai tươi sáng, một người là ông xã nhà tôi, tuấn tú lịch sự, khí thế bất phàm
như Phan Anh, ai bị thương tôi cũng không muốn nha.
“Phương Dư Khả, anh đừng nổi giận. Văn Đào tới để thu
thập tin tức kỳ quân sự, chúng ta không nên làm chậm trễ công việc của người
ta, nha.”
“Công việc mà cần nắm tay đến bây giờ à?” Phương Dư
Khả hừ ra một tiếng.
“Đây là anh ta chỉ đang an ủi chiến sĩ bị thương trên
trận địa, thân tàn mà chí không tàn một chút thôi.” Tôi lại cùng Văn Đào bắt
tay vài cái, sau đó buông tay ra, nói tiếp: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, anh xem,
không phải em đang giải thích với anh đấy sao?”
“Chu Lâm Lâm, não anh không phải bánh bao, không có
nếp nhăn, muốn nói dối với anh nên viết bản thảo trước.”
Tôi ghét cái vẻ khắt khe này của Phương Dư Khả. Bình
thường, anh nói ác độc thế nào, nham hiểm thế nào, tôi đều chịu được, ai bảo
tôi thịt béo da dày. Nhưng trong tình hình thế này, anh có nên có chút chí khí
đàn ông hay không? Khi Như Đình liếc mắt đưa tình với anh, tôi còn đang phơi
nắng dưới ánh nắng mặt trời, đến giờ tôi đã nói gì chưa? “Đúng, đúng, đúng, não
tôi là bánh bao không có nếp nhăn, não anh là bánh mì, tất cả đều là nếp nhăn.
Tôi nói dối thật dễ phát hiện nhỉ, vậy anh với người ta hình như đã hạ bút
thành văn rồi? Tình mới tình cũ, trái ôm phải ấp, là thần tượng của đàn ông
toàn thế giới.”
“Em có ý gì? Em làm sai lại nổi giận với anh?” Đôi mắt
Phương Dư Khả cũng đỏ lên, nhìn như muốn cầm bình nước muối đập lên đầu tôi đến
nơi.
“Tôi làm sai cái gì? Đúng, tôi không nên quay đầu nhìn
anh trong thời gian tập đứng, không nên dùng nửa tiếng bị phạt đứng trước mặt
bao người mà len lén nhìn anh trò chuyện vui vẻ với Như Đình. Sai lầm lớn nhất
của tôi là mười phút trước, tôi còn định tha thứ cho hành vi mèo mả gà đồng của
anh…” Bị Phương Dư Khả kích động, tôi phát hiện tôi đã mồm mép hơn rất nhiều,
hận không thể tự phân thần mà vỗ chính vai mình nói các kiểu lời khen như
“trình độ sỉ nhục người ta tiến bộ không ít.”
“Mèo mả gà đồng? Em nói ai mèo mả gà đồng? Ai là mèo
ai là gà? Sinh viên đại học rồi, nói năng có suy nghĩ một chút được không?”
“Vâng, tôi không có suy nghĩ. Thấy tôi lẳng lơ quyến
rũ người khác chứ gì. Nếu chướng mắt thì anh đi đi, đâu có ai giữ anh đâu? Tôi
còn nhắm mắt làm ngơ ấy chứ.”
Phương Dư Khả quay đầu đi nhanh ra ngoài, sập cửa đến
mức cánh cửa còn rung lên bần bật, may mà bác sĩ không có ở đây, nếu không nhất
định sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên.
Chưa được hai giây, cửa đột nhiên lại mở ra. Phương Dư
Khả lại quay lại.
“Vì sao anh còn chưa đi?” Phương Dư Khả nói với Văn
Đào.
Văn Đào nhún vai: “Tôi tới vì công việc, vừa nãy không
phải ván cầu nói rồi sao? Đặc biệt tới phỏng vấn chiến sĩ thân tàn mà chí không
tàn. Hôm nay chỉ có mình cô ấy hy sinh.”
Phương Dư Khả quay đầu hỏi tôi: “Chu Lâm Lâm, anh hỏi
em, em đồng ý để anh ta ở lại? Nếu em đồng ý, anh không nói hai lời, lập tức
đi. Nếu em không đồng ý…”
“Anh ấy ở lại. Giải quyết việc công, có gì mà phải
trốn tránh?” Tôi bướng bỉnh nói.
Trong mắt Phương Dư Khả hiện lên một tia cô đơn, giống
như bị tôi cầm bình nước muối đập lên đầu mà đứng yên tại chỗ, một lúc lâu mới
định thần lại. Trái tim tôi thoáng cái mềm nhũn, lập tức vứt vũ khí đầu hàng
với cuộc chiến tranh hiếu thắng này.
“Ai nha, ý của em là, Văn Đào, anh đi căn tin mua cho
em một bình nước ô mai trước đã, sau đó ở lại để làm bài phỏng vấn. Phương Dư
Khả, anh theo em tới nhà vệ sinh một chút, đem theo một cái bình nước không
tiện lắm, chí ít anh cũng phải giúp em mở cửa nhà vệ sinh chứ.”
Văn Đào nói đúng, tôi là một con hổ giấy bề ngoài dũng
mãnh bên trong yếu ớt, Phương Dư Khả lại là một con quỷ lòng dạ hẹp hòi, keo
kiệt tình cảm, chúng tôi còn chưa bên nhau được bao nhiêu ngày mà đã bắt đầu có
mâu thuẫn. Thế nhưng, chuyên gia tình yêu Vương Tiệp đã nói lúc mới bắt đầu
yêu, mọi người sẽ lo được lo mất, bởi vì quan tâm nên mới keo kiệt, bởi vì yêu
nhau nên mới yếu ớt, không phải sao?
Văn Đào đau khổ cười với tôi, sau đó nói với Phương Dư
Khả: “Tôi vẫn nên tránh đi một lát. Tôi cũng không muốn thừa nước đục thả câu,
chỉ là tôi muốn nhắc nhở cậu, nếu cậu không hiểu được vấn đề giữa hai người là
gì, mỗi lần cãi nhau đều giải quyết ngây thơ như thế, tôi khuyên cậu nên buông
tay đi. Tôi tin cô ấy có thể tìm được người yêu thương mình rất dễ dàng.”
Tình yêu thật sự là một môn học thâm thúy, không cẩn
thận một chút là thi trượt như chơi, ngay cả cơ hội thi lại cũng không có. Ở
đây, Văn Đào là một người tốt nghiệp loại ưu, còn tôi và Phương Dư Khả lại là
những tân sinh viên vào học chưa lâu, khỏe mạnh, kháu khỉnh, thích đấu đá lung
tung, làm sai còn bướng bỉnh không chịu nhận.
Phương Dư Khả im lặng giơ bình nước đi tới cửa nhà vệ
sinh nữ. Tôi không nói không rằng nhận lấy bình dịch, định tự mình vào.
Đột nhiên Phương Dư Khả giật lại bình nước muối, ngửa
mặt nói với trần nhà: “Quên đi, em cầm như thế sao vào nhà vệ sinh được. Anh
vào cùng em.”
Tôi hít vào một hơi: “Đây là nhà vệ sinh nữ…”
“Anh biết là nhà vệ sinh nữ. Người khác đang ở bên
ngoài luyện tập cả, anh xin nghỉ để vào đây.” Nói xong Phương Dư Khả gõ cửa nhà
vệ sinh nữ, nghe bên trong không có tiếng động liền mở cửa đi vào cùng tôi.
Trong nhà vệ sinh, tất cả các phòng đều mở rộng cửa.
Phương Dư Khả chỉ vào phòng gần cửa ra vào nhất nói: “Em vào đi, tự mình đóng
cửa.”
Tôi đâm lao đành phải theo lao. Tuy rằng quan hệ của
tôi và Phương Dư Khả thăng cấp nhiều lần, nhưng chưa từng close như thế, nhảy
qua kiss, nhảy qua giường, trực tiếp tới giai đoạn vợ chồng già, chuyện này
đúng là làm khó trái tim thiếu nữ hay ngượng ngùng của tôi rồi…
Tôi cứng người đứng bên cạnh cửa phòng, nét mặt hơi
vặn vẹo: “Phương Dư Khả, mặc dù anh mắc lỗi nhưng cũng không cần hầu hạ em đi
nhà xí thế đâu.”
Gương mặt sa sầm của Phương Dư Khả ngày càng đen: “Anh
chăm sóc chiến sĩ thân tàn mà chí không tàn không được sao?”
Aiz, xem ra sắp cãi nhau trong nhà vệ sinh rồi.
Cứng không được thì mềm, de dọa không được thì chuyển
sang nịnh hót: “Phương Dư Khả, diện mạo anh như thần tượng như thế, giờ lại
đứng trong nhà vệ sinh nữ, nhỡ may bị truyền ra ngoài là biến thái thì không
tốt lắm. Danh dự một đời bị em hủy trong chốc lát, em không đảm nhiệm nổi.”
“Danh dự của anh đã bị em hủy từ lâu rồi, giờ mới biết
sao? Khắp thế giới chỉ có mình em có thể khiến anh mất phong độ như thế, em
thật có khả năng nha. Đừng nói nhiều nữa, vào đi.”
Giống như ra pháp trường, tại giây cuối cùng trước khi
gian nan cất bước tiến vào phòng vệ sinh, tôi phun ra lời nói thật từ bên mép:
“Anh ở bên cạnh, em đi không được.”